Cô thực sự từng gặp kẻ nào bá đạo như Tô Cảnh Tu.
Bối Bối ngẩng đầu lên Nhan Tư Tư, đầu ba Cố Uyên, mới ngước lên Tô Cảnh Tu.
Ba bảo cô bé chào, thì cô bé chào!
Đại Bảo đôi mắt to thẳng Tô Cảnh Tu: "Chú là ! Mẹ cháu chỉ đánh kẻ !"
Tô Cảnh Tu cảm thấy ánh mắt hai bé con vấn đề, chính khí như , thể giống như chứ?
Anh tỏ vẻ chút thất vọng với Nhan Tư Tư: "Tư Tư, em xem dạy Đại Bảo và Bối Bối thành cái dạng gì?"
Nhan Tư Tư để ý tới Tô Cảnh Tu, cô xoa đầu hai bé con.
"Đại Bảo và Bối Bối thật ngoan, giỏi lắm, hổ là bảo bối ngoan của ."
Lập tức, cô duỗi tay , trong tay trong nháy mắt thêm một cây gậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Trạch bên cạnh chút bối rối, cũng chú ý trai cầm gậy từ khi nào, gáy chị dâu mắt quan sát hả?
Cố Uyên hờ hững em trai nhà : "Tiểu Trạch, dẫn Đại Bảo và Bối Bối về phòng."
"Ồ! Vâng !"Cố Trạch tiện chậm trễ, vội vàng ôm hai đứa cháu chạy về phía nhà chính.
Sau khi buông hai bé con xuống, xoay đóng cửa nhà chính, dán lỗ tai lên cửa, động tĩnh bên ngoài.
Đại Bảo và Bối Bối , cũng học theo dáng vẻ cố Trạch, dán lỗ tai lên cửa.
Nhan Tư Tư bên ngoài vác gậy lên vai, khiêu khích Tô Cảnh Tu.
"Làm , Nhị thiếu gia nhà Tô xưởng trưởng thích đánh như ?"
Tô Cảnh Tu cảm thấy đầu đau, tới tìm Nhan Tư Tư giảng đạo lý, cùng cô chuyện, cởi bỏ hiểu lầm giữa cô và gia đình.
Người một nhà dáng vẻ một nhà, loại chuyện đoạt tuyệt quan hệ cũng dễ .
Sao em gái ruột của căn bản lời, còn sử dụng bạo lực với nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-148.html.]
Anh suy nghĩ vài giây, nghĩ lẽ Nhan Tư Tư vẫn còn tức giận, chờ cô bớt giận hẳn là .
Anh tin em gái ít , thật sự sẽ trở nên lãnh huyết vô tình như thế.
"Tư Tư, hy vọng em thể bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhà mãi mãi là nhà , mang thù..."
" hiểu." Nhan Tư Tư trực tiếp cắt ngang lời Tô Cảnh Tu,"Gia đình nhiều lắm, đều ở trong phòng."
Còn Cố gia ở kinh đô, cô yên lặng bổ sung một câu ở trong lòng.
Tô Cảnh Tu nhíu mày giống như mướp đắng, cảm thấy Nhan Tư Tư tức giận thật sự là dầu muối ăn.
Anh há miệng còn cái gì đó, cây gậy trong tay Nhan Tư Tư liền vung tới.
"Đồng chí Tô Cảnh Tu, nếu đồng chí còn ở đây, cũng đừng trách hạ thủ lưu tình."
Tô Cảnh Tu nhanh chóng nghiêng né tránh, đặt đồ vật trong tay lên mặt đất, chạy về bên cạnh xe đạp dùng, trực tiếp bước lên.
"Tư Tư, về nhà , đến thăm ."
Lời còn dứt, Tô Cảnh Tu đạp xe bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng Tô Cảnh Tu chạy trối chết, Nhan Tư Tư dùng gậy chỉ chỉ thứ để mặt đất.
"Anh Uyên, bỏ cũng phía, nhặt đồ cũng ."
Cố Uyên cưng chiều xoa xoa đầu Nhan Tư Tư, tới xách đồ Tô Cảnh Tu mang theo đến, theo phía Nhan Tư Tư nhà.
Nhan Tư Tư ở phía , đưa tay đẩy cửa nhà chính, đẩy .
Lúc cô nghi hoặc, cho rằng Cố Trạch ở bên trong đóng cửa .
Cô đang định gõ cửa, Cố Uyên phía đưa tay dùng sức, liền đẩy cửa .
Cùng với đó là tiếng "ôi chao" của Cố Trạch và hai bé con, cùng với cảnh bọn họ ngã xuống đất.
Mấu chốt chính là, ba mặt đất kêu "Ôi chao","ôi chao", mặt hì hì, xem còn thập phần hưởng thụ.