Huống chi cô ở huyện thành cũng thể tùy thời hỏi thăm tin tức của Tô Tinh Vãn, quyết cho phép cô ảnh hưởng đến việc ăn may của Nhan Tư Tư.
Nhan Tú Hoa khi bao lâu, Vương Yến Phương liền vội vàng chạy tới.
"Tư Tư, thôi! Có chuyện lớn ! Mau xem!"
Nhan Tư Tư nhíu mày: "Thím Yến Phương, tổ may xảy chuyện may ?"
"Không ." Vương Yến Phương khoát tay áo, ,"Tổ may xảy chuyện, thể ? Đó là tôn Tố Phân gặp chuyện may!"
Ai mà ngờ , thím ở tổ may thấy bên ngoài mơ hồ gọi Tôn Tố Phân gặp chuyện gì đó linh tinh. Lúc bỏ đồ xuống, chạy ngoài hóng hớt.
Nhan Tư Tư về phía hai nhóc con đang đệm ngẩng đầu lên, giọng điệu chút tiếc nuối.
"Thím Yến Phương, cháu tạm thời , cháu trông Đại Bảo và Bối Bối. Bọn trẻ thích hợp để xem náo nhiệt."
Cô mơ hồ một loại trực giác, Tôn Tố Phân xảy chuyện liên quan đến Hà Hướng Đông và Vương Hồng Yến.
Nếu là chuyện thể đưa ánh sáng, chính cô cũng xem, càng đừng đến mang theo hai nhóc con xem.
Vương Yến Phương Đại Bảo và Bối Bối, trầm mặc vài giây, mới chậm rãi : "Thím nhất thời vui mừng nên quên mất hai bé con."
"Tư Tư, mấy đứa ở nhà . Thím xem sẽ cho cháu."
Không đợi Nhan Tư Tư mở miệng, Vương Yến Phương vội vàng bỏ chạy.
Nhan Tư Tư Vương Yến Phương chạy xa, cúi đầu đồng hồ cổ tay.
Thấy thời gian còn sớm, cô cầm lấy chiếc váy đỏ cho Chu Mộng, lấy kim bút, lấy sợi chỉ mực, thêu từng đường, chậm rãi thuê hoa văn.
Khoảng 11 giờ 40 phút, Nhan Tư Tư cất quần áo và kim chỉ , bếp nấu cơm trưa.
Bữa trưa hôm nay vẫn là mì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Tư Tư cho nước sốt cà chua chuẩn mì nấu chín, đó rắc hành lá thái nhỏ khuấy đều.
Bữa trưa của ba con xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-189.html.]
Sau bữa ăn, Nhan Tư Tư đến cửa phòng bếp rửa bát đũa.
Hai nhóc con điên cuồng theo cô, nghiêm túc xem cô rửa chén như thế nào.
Sau khi xong việc, Nhan Tư Tư dẫn bọn nhỏ dạo ngoài phòng.
Mười phút , cô dẫn cả hai về nhà, dỗ Đại Bảo và Bối Bối ngủ trưa.
Nhan Tư Tư cũng ngủ trưa một hồi, mới lên tiếp tục thêu hoa lên váy đỏ.
Buổi tối, Vương Yến Phương ăn cơm tối xong, thật sự chạy tới chuyện với Nhan Tư Tư về Tôn Tố Phân.
"Tư Tư, chuyện của tôn Tố Phân quá, quá khó mở miệng. Phải che lỗ tai Đại Bảo và Bối Bối , thím mới dám ."
Đại Bảo và Bối Bối liếc một cái: "..."
Nhan Tư Tư trực tiếp ôm hai đứa con phòng, để bọn nhỏ chơi giường, xuống thì gọi cô.
Ngay đó, Nhan Tư Tư về nhà chính đóng cửa phòng.
Với năng lực của cô, cô thể rõ động tĩnh của hai nhóc con ở trong phòng, ngược lo lắng bọn họ sẽ xảy chuyện.
"Thím Yến Phương , thím ."
Cô cũng chút tò mò, suy đoán khác biệt với thực tế .
Vương Yến Phương liếc mắt cửa phòng đóng , thấp giọng .
"Hiện tại thím hợp lý hoài nghi Tô Tinh Vãn là con của Hà Hướng Đông."
"Thím cho cháu , Tôn Tố Phân và Hà Hướng Đông thừa dịp , đến mức lên tận giường. Hai , đều bốn năm mươi tuổi, thật sự là hổ."
Nhan Tư Tư bình tĩnh uống một ngụm nước nóng, ngữ khí thập phần bình tĩnh: "Thím Yến Phương, lẽ bọn họ chỉ bốn năm mươi tuổi mới phát hiện mà thôi."
Vương Yến Phương sửng sốt chốc lát, nhanh liền đồng ý lời Nhan Tư Tư.
"Cũng đúng, bằng Tô Tinh Vãn chứ? Cô và Nhan Đại giống chút nào, chút giống Tôn Tố Phân, cũng chút giống Hà Hướng Đông. Loại sáng suốt ."
"A... Có thím quên cho cháu , Vương Hồng Yến cũng ở giường ?"