Nghĩ đến hai nhóc con nhà  ngoan ngoãn như , tâm tình Cố Uyên   hơn vài phần, mệt mỏi trong  thời gian  cứ như  biến mất.
Anh  bánh sandwich trong tay, đặt lên bàn   nhà bếp bắt đầu nấu bữa trưa.
Vì  Cố Uyên  trực tiếp nấu cơm trưa?
Giờ ăn sáng  qua , lúc   mười hai giờ trưa, thì  nấu cơm chứ?
Nhan Tư Tư ăn mặc chỉnh tề cho Đại Bảo và Bối Bối,  khi đánh răng rửa mặt, cũng  phòng bếp.
Cô chọc cố Uyên đang chiên trứng gà: "Anh Uyên,  thật sự  hổ là  đàn ông của em,  mới trở về   nấu cơm cho em và con."
Cố Uyên  xoa xoa đầu Nhan Tư Tư: "Cuộc sống    vất vả cho em. Có  ở đây,   em cứ nghỉ ngơi."
Lúc , Đại Bảo và Bối Bối rầm rầm chạy .
Bối Bối ngẩng đầu lên, trông mong  Cố Uyên: "Ba, Bối Bối cũng  sờ đầu."
Cố Uyên  bàn tay coi như sạch sẽ của , sờ sờ đầu Bối Bối,  xoa xoa đầu Đại Bảo.
"Đại Bảo và Bối Bối  ngoan ngoãn  lời  ?"
"Có nha! Bối Bối gật đầu,"Bối Bối  lời nhất,  hai cũng   lời,  hai còn học rửa chén."
Đại Bảo thấy em gái khen , mở miệng : "Em gái cũng học nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Uyên múc cà chua trong nồi xào trứng gà, còn  quên  chuyện với hai con.
"Rất , Đại Bảo và Bối Bối đều giỏi lắm, nhỏ như    đau lòng  ."
Nhận  lời khen ngợi từ ba, Đại Bảo và Bối Bối ríu rít  những chuyện xảy  trong mấy ngày  với Cố Uyên.
Khó khăn lắm cả nhà mới bên , Nhan Tư Tư cũng tùy ý để hai đứa con ở trong phòng bếp.
Cô  cảnh hai nhóc con tranh   chuyện với Cố Uyên, cảm thấy vô cùng ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-200.html.]
Sau bữa ăn, một nhà bốn  Nhan Tư Tư tay trong tay  ngoài tản bộ.
Lúc Đại Bảo và Bối Bối  xổm ở ven đường chơi, Nhan Tư Tư liền cùng Cố Uyên nhắc tới chuyện xảy  trong  thời gian .
"Người Tô gia đang gặp xui xẻo, nhưng em  thấy sung sướng. Anh Uyên,   cảm thấy em lạnh lùng ?"
Cố Uyên giơ tay xoa xoa đầu Nhan Tư Tư: "Không. Đấy là quả báo dành cho bọn họ,  Tô gia như thế nào, đều là bọn họ tự gieo gió gặt bão,  liên quan đến em."
Nhan Tư Tư ngước mắt , đôi mắt to  phản chiếu bóng dáng Cố Uyên.
"Còn  Tôn Tố Phân, cũng   gì . Em cảm thấy  Nhan gia gặp báo ứng , đều sắp diệt cả nhà."
Cố Uyên  dáng vẻ vui vẻ của Nhan Tư Tư, khóe môi  nhếch lên: "Kẻ dám bắt nạt vợ  đáng đời cả thôi."
Nhan Tư Tư  ,  đầu  Cố Uyên, ý   mặt tươi tắn hơn.
Chẳng bao lâu, giờ nghỉ trưa  đến.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên liền dẫn theo hai đứa con  về nhà, một nhà bốn  thoải mái ngủ trưa.
Đi đến ngoài cửa nhà, liền  thấy Tiểu Thảo bên cạnh cõng sọt tre  , trông  vẻ  nặng.
Nhan Tư Tư thuận miệng hỏi: "Tiểu Thảo, cháu định   thế?"
Trên gương mặt non nớt của Tiểu Thảo hiện  nụ : "Chú Cố, thím Nhan, Đại Bảo, Bối Bối -"
Tiểu Thảo chào hỏi  , mới trả lời câu hỏi của Nhan Tư Tư.
"Cha cháu bảo cháu  học sớm một chút, mệt thì  sấp  bàn ngủ,  mệt thì học thêm mấy chữ."
"Mỗi ngày cháu mang theo vài củ khoai tây đến trường,   trả học phí! Cháu sẽ cố gắng học nhận  chữ nhiều hơn, nghỉ lễ  thể dạy Đại Bảo và Bối Bối."
Nghe Tiểu Thảo  như , Nhan Tư Tư bảo hai đứa con  lời cảm ơn với Tiểu Thảo, hơn nữa còn dặn dò cô bé  cẩn thận  đường.
Nhìn bóng lưng Tiểu Thảo cõng sọt rời  một hồi lâu, Nhan Tư Tư và Cố Uyên mới dẫn hai đứa con về phòng.
Vương Đại Sơn cách vách tuy rằng  Chu Xuân Hà cắm sừng, còn giúp  nuôi con trai nhiều năm.