Cũng may con gái hiểu chuyện nhu thuận như Tiểu Thảo, hai cha con đều là vô cùng , coi như báo đáp.
Có Cố Uyên ở nhà, nhiệm vụ dỗ Đại Bảo và Bối Bối ngủ, tự nhiên cũng rơi xuống .
Nhiều ngày gặp ba, hai đứa trẻ chơi đùa chịu ngủ.
Sau khi Cố Uyên cam đoan buổi tối kể cho bọn họ thêm một câu chuyện nhỏ, hai em mới ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ trưa.
Chậm rãi, trong lỗ tai truyền đến tiếng hít thở đều của Đại Bảo và Bối Bối.
Biết hai nhóc con đang ngủ, Cố Uyên lập tức dời vị trí, xuống bên cạnh Nhan Tư Tư, đưa tay ôm hai lòng.
Nhan Tư Tư nhẹ nhàng đẩy lồng n.g.ự.c Cố Uyên: "Anh Uyên, thời gian ở bên ngoài khẳng định mệt chết, mau ngủ ."
Cô căn bản dám lộn xộn, sợ ban ngày Cố Uyên khống chế .
Cố Uyên nhà cô cấm dục một đoạn thời gian, cứ đêm qua là , thật sự quá dịu dàng.
Cố Uyên hôn lên chóp mũi Nhan Tư Tư: "Vợ , thương lượng với em một chuyện."
"Chuyện gì?" Nhan Tư Tư lộ vẻ cảnh giác,"Anh Uyên, đừng bậy! Vết thương cánh tay rách , đừng tùy hứng bậy nữa."
Cố Uyên khẽ tiếng, nâng cằm Nhan Tư Tư, buộc cô thẳng .
"Vết thương của rách như thế nào? Hả? Nếu nhớ lầm, là vợ gãi thì nhỉ?"
Lỗ tai Nhan Tư Tư nóng lên, ngữ khí chút tự nhiên: "Không liên quan gì đến em, trách thì trách chính . Em bảo nhẹ chút mà , em gãi vài cái hợp lý ?"
"Không chuyện với nữa, em gặp Chu Công đây."
Lời còn dứt, Nhan Tư Tư liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Miễn là cô giả vờ thể thấy, thì chính là thấy gì.
Cố Uyên giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nhan Tư Tư, thấy mí mắt cô đập vài cái, tay chậm rãi xuống, vuốt ve đôi môi mềm mại ấm áp của cô.
Làm cho lòng Nhan Tư Tư ngứa ngáy, há miệng cắn tay Cố Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-201.html.]
Ngay cả mí mắt cô cũng lười nhấc lên: "Đồng chí Cố Uyên, thể giữ sự lạnh lùng của ?"
"Chẳng lẽ tối hôm qua lúc trở về là một khối bảo vật, hôm nay là một tảng đá cứng rắn ? Nếu ngoan ngoãn ngủ trưa, buổi tối em đuổi hứng gió lạnh đấy."
Dù lúc nào cũng trong tình trạng nóng bẳng, chắc chắn vấn đề gì.
Cố Uyên kề sát Nhan Tư Tư, bàn tay ôm eo cô siết chặt một chút, giọng điệu chút lên án.
"Em đó, còn là chuyện gì, mà em từ chối . Anh là loại thương vợ nhà , tối hôm qua giày vò em, hiện tại chẳng nhẽ để em yên?"
Nhan Tư Tư mở một con mắt, ánh mắt mang theo một tia hoài nghi: "Ánh mắt như ăn thịt em, em khó tin tưởng . Cơ mà tạm thời ."
Cố Uyên khẽ thở dài: "Vợ, gần đây thể lực em hơn thì , tỉnh cũng sẽ đau lưng đau chân..."
Nhan Tư Tư gì che miệng Cố Uyên : " ngay trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đó. Chuyện buổi tối, buổi tối ."
"Được." Cố Uyên hôn lên cái miệng nhỏ nanh của Nhan Tư Tư, ôm cô nhắm mắt .
Vợ từ chối, đêm nay hẳn là còn thể ăn cô chứ?
Không thời gian trôi qua bao lâu, Nhan Tư Tư mơ mơ màng màng thấy tiếng gõ cửa viện bên ngoài.
"Cốc cốc..."
Nhan Tư Tư mở mắt , lúc thấy ánh mắt thâm sâu của Cố Uyên.
"Cố Uyên, mở cửa, gọi hai đứa dậy nữa."
Lúc , Bối Bối hì hì tiến gần.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ, con tỉnh -"
Nhan Tư Tư đầu , chỉ Bối Bối tỉnh, Đại Bảo dậy.
Tối hôm qua cô mệt nên ngủ say nhất nhà?
Nhan Tư Tư chút tức giận đá Cố Uyên một cước, chút khách khí : "Mau mở cửa."