"Mẹ đói ?" Bối Bối đưa tay sờ sờ bụng Nhan Tư Tư, sờ sờ bụng ,"Bối Bối cũng đói -"
Cố Uyên xoa cái đầu nhỏ của Bối Bối: "Ba nấu cơm."
Đại Bảo theo phía Cố Uyên: "Ba, con thể xem ba nấu cơm ? Con học."
Khó con trai hiếu học, Cố Uyên từ chối yêu cầu .
Đại Bảo quan sát bộ quá trình Cố Uyên vo gạo, nhóm lửa, rửa rau và thái rau.
Chờ Cố Uyên bắt đầu xào rau, Đại Bảo trực tiếp ghế nhỏ, chằm chằm tay ba và đồ ăn trong nồi.
Học nấu ăn, Đại Bảo vô cùng nghiêm túc, giống như học rửa chén.
Bối Bối hứng thú với chuyện lắm, chỉ thỉnh thoảng chạy xem.
Ăn cơm tối xong, một nhà bốn Nhan Tư Tư như thường lệ ngoài tản bộ.
Đại Bảo và Bối Bối mỗi ngày đều ngoài tản bộ, quen thuộc với trong thôn, thấy cần Nhan Tư Tư dặn dò, hai em ngọt ngào chào hỏi khác.
Khi Cố Uyên vắng, bọn nhỏ theo Nhan Tư Tư đến đại đội, quen nhiều chị lớn hơn bọn nhỏ.
Lúc cả hai đường, thỉnh thoảng sẽ thêm một hai đứa nhỏ, đội ngũ tản bộ dần dần lớn mạnh.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên nhanh chậm theo phía , bé con nhà họ chơi đùa với những đứa trẻ khác.
Cố Uyên nghiêng đầu vợ : "Tư Tư, cuộc sống như , nếu cứ mãi như cũng ."
Đôi mắt hạnh của Nhan Tư Tư mang theo ý , gật gật đầu: "Ừ! Rất ! Cố Uyên, nhớ nhà ở kinh đô ?"
Hạnh phúc bây giờ, là thứ mà kiếp cô dám nghĩ tới.
Cố Uyên đến gần Nhan Tư Tư, nắm lấy tay cô: "Nhớ. so với bọn họ, ở bên cạnh em hơn."
Anh sách trong gian Nhan Tư Tư, tình hình xã hội hiện tại nhanh sẽ đổi.
Từ lúc đó, từng lo lắng cho nhà ở kinh đô.
Cố Uyên còn nghĩ tới, nếu Nhan Tư Tư cùng trở về kinh đô, sẽ ở chỗ với cô, hoặc là cùng nơi cô .
Người nhà ở kinh đô, tranh thủ thời gian trở về thăm là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-220.html.]
Bên cạnh ông nội và ba còn em gái và em trai nữa, nhưng vợ con thì chỉ mà thôi.
Nhan Tư Tư bên cạnh Cố Uyên, nghĩ tới những chuyện .
Cô nhẹ nhàng đụng Cố Uyên, ý mặt trông sáng lạn vô cùng.
"Cố Uyên, em cũng quên cho , thời gian ở nhà, ông nội và ba đều thư gửi tới đây."
"Mọi từ Tiểu Trạch tình huống chân thật nhất của chúng , cảm thấy vui cho cả nhà, còn quá lo lắng về việc chúng ăn no mặc ấm."
"Bọn họ ở kinh đô, chuyện đều , chỉ chờ chúng trở về."
Cố Uyên , một loại cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh .
Anh cúi đầu, kề sát lỗ tai Nhan Tư Tư thấp giọng : "Vợ, chúng về nhà ."
Anh loại xúc động ôm Nhan Tư Tư trong ngực, ở bên ngoài tiện việc .
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên cạnh bọn họ còn các thím nữa.
Tuy rằng đang chú ý đến đám trẻ nhỏ, xong khó tránh khỏi vẫn sẽ bắt khi chuyện .
Nhan Tư Tư nhướng mày, chỉ chỉ đám nhóc con cách đó xa.
"Đại Bảo và Bối Bối đang chơi vui lắm."
Cố Uyên khẽ thở dài : "Bọn nhỏ ngủ cả buổi chiều, chắc đến nửa đêm cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ."
Đây là lý do cản trở ôm con dâu nhà !
Cố Uyên hô với đám trẻ: "Đại Bảo, Bối Bối, đây, chúng về nhà."
Đại Bảo và Bối Bối thấy tiếng gọi của Cố Uyên, tay cầm cành cây nhỏ khẽ khựng .
Đại Bảo ngoài miệng đáp: "Vâng."
Xong bàn tay một nữa di chuyển vẽ mặt đất.
Bối Bối ngẩng đầu Nhan Tư Tư và Cố Uyên, cũng qua loa.
"Dạ, đến đây, Bối Bối đến -"
Ngay đó, cô bé ném cành cây nhỏ trong tay xuống, xổm bên cạnh Đại Bảo chữ.