Sau khi ăn no, cô  nghỉ ngơi  mặt đất, bốc một ít tuyết mà theo cô còn  sạch coi như nước,  đó  chặt củi, thảnh thơi trở về Nhan gia.
Sau khi trở về Nhan gia, liền  thấy Tôn Tố Phân cất giọng mắng to, mắng kẻ trộm thịt.
Thoáng  thấy Nhan Tư Tư ôm một bó củi nhỏ trở về, Tôn Tố Phân hung tợn trừng mắt  cô một cái,  đó gọi cô  phòng bếp đốt lửa.
Tôn Tố Phân cho rằng, Nhan Tư Tư ăn miếng thịt nhỏ   đánh một trận, khẳng định sẽ  ăn cắp thịt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Huống chi bà   cho rằng Nhan Tư Tư  nấu, cũng  thể ăn sống chứ?
Như thế, Nhan Tư Tư  đổi một trận đòn để đổi lấy một bữa thịt.
Nhan Tư Tư  khi lớn lên mỗi  nhớ tới chuyện , đều  chút sợ hãi.
Trong núi sâu  mãnh thú, tuổi còn nhỏ chẳng  gì cả, cô chỉ  tìm một nơi  ai phát hiện, giấu thịt để ăn thôi.
Cô cảm thấy   thể trưởng thành đến bây giờ, thực sự là một may mắn.
Nghĩ tới đây, Nhan Tư Tư  sờ sờ mặt hai bé con.
"Đại Bảo, Bối Bối, hai con  trưởng thành."
Bối Bối vung nắm đ.ấ.m nhỏ, giọng : "Bối Bối ăn  nhiều cơm, sẽ lớn mau thôi."
Nghe con gái  đồng ý, ý   mặt Nhan Tư Tư càng sâu hơn mộ.
Kiếp , hai bé con nhà cô tất nhiên  thể bình an lớn lên, tương lai  thể  chuyện bọn nhỏ thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-223.html.]
Về đến nhà, Nhan Tư Tư trực tiếp trở về phòng lấy quần áo  cho hai đứa.
Cố Uyên thả Đại Bảo và Bối Bối xuống nhà, lập tức phòng bếp múc nước nóng từ trong nồi,  thêm một ít nước lạnh, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp để tắm cho hai bé.
Chờ Nhan Tư Tư giúp Bối Bối tắm rửa sạch sẽ, Cố Uyên  pha nước ở nhiệt độ thích hợp, tắm rửa cho Đại Bảo.
Sau khi hai đứa con đều tắm rửa thơm tho, hai vợ chồng Nhan Tư Tư và Cố Uyên  phiên  tắm rửa.
Sau khi một nhà bốn  rửa sạch sẽ, hai nhóc con nhảy nhót  giường.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên lấy sách giáo khoa trung học ,  sách ôn  kiến thức  .
Nể tình hai bé con ngủ cả buổi chiều, Cố Uyên đến mười giờ tối mới bắt đầu dỗ bọn nhỏ ngủ.
Bất kể  cố gắng như thế nào, Đại Bảo và Bối Bối đều vô cùng tỉnh táo, căn bản   ngủ.
Thậm chí, hai bé con  hì hì lăn qua lăn   giường.
Đại Bảo và Bối Bối  vui vẻ, còn Cố Uyên thì  vui vẻ cho lắm.
Buổi chiều Cố Uyên  đoán  tình hình ,  hai bé con buổi tối khẳng định   ngủ, quấy rầy thời gian  và vợ  thiết.
Cố Uyên thật sự  còn cách nào khác, đành  hướng ánh mắt cầu xin với Nhan Tư Tư.
Dường như Nhan Tư Tư cảm nhận  ánh mắt của Cố Uyên, ngẩng đầu lên từ sách giáo khoa,  khẽ  .
"Cố Uyên cố lên,   thể   mà."