Nhan Tư Tư ở trong phòng bếp hầm thịt thỏ, lỗ tai sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Phải ơn thính giác siêu phàm mà cô nhiệm vụ ở các thế giới khác, bây giờ thể thấy tiếng bên ngoài.
Khi Cố Uyên nhà cô dập đầu nhận sai, Nhan Tư Tư khẽ nở nụ .
Cô định bắt Tô gia dập đầu mặt cô, thì như trò hề.
Cô chỉ cảm thấy Cố Uyên chút đáng yêu.
Cố Uyên đáng yêu trong mắt Nhan Tư Tư, song trong mắt Lý Thục Ngôn và Tô Cảnh Ngọc vẻ thập phần lãnh huyết vô tình.
Tô Cảnh Ngọc tức giận: "Cố Uyên, đang gì ? Chúng một là đẻ Nhan Tư Tư, một là trai, cái gì dập đầu nhận sai hả?"
Lý Thục Ngôn nhíu mày, cũng thích lời Cố Uyên .
"Cố Uyên, bảo Tư Tư đến chuyện với chúng ."
Một giây , bọn họ liền thấy Nhan Tư Tư trèo lên tường bên cạnh cửa viện.
Không vì , trong tay Nhan Tư Tư còn cầm một chậu men.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Thục Ngôn nhíu mày sâu hơn một chút: "Tư Tư, con là con gái, trèo lên đó gì? Xuống cẩn thận ngã."
Cố Uyên về phía một bước, nghiêng đầu liền thấy vợ từ đầu tường lên.
Anh khẽ thở dài, đến đầu tường Nhan Tư Tư: "Tư Tư, cẩn thận một chút."
Nhan Tư Tư cúi đầu Cố Uyên: "Anh đừng lo lắng, em chừng mực."
Cố Uyên: "..."
Cái chừng mực của vợ , chính là mỗi chuyên loại chuyện trèo tường .
Tô Cảnh Ngọc tỏ vẻ im lặng: "Nhan Tư Tư, cô xuống cho !"
Em gái nhà ai thô lỗ như , còn trèo tường!
Nhan Tư Tư trợn trắng mắt, từ cao về phía con Tô gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-234.html.]
"Hai ngoại thôn mấy , đến Thập Lý thôn chúng gì?
Lý Thục Ngôn thấy Nhan Tư Tư chịu xuống, đành : "Tư Tư, con xuống mở cửa cho ?"
"Mẹ và ba mang nhiều đồ cho con và Đại Bảo Bối Bối. con thợ may, cũng nhận đơn hàng giúp con."
Nhan Tư Tư khi như điều suy nghĩ, đồng hồ đeo tay cổ tay, về phía thôn dân xa xa.
Một tay cô cầm chậu men, một tay rút một cây gậy gỗ ngắn từ thắt lưng, dùng sức gõ chậu men.
"Các ông các bà, các thím, Tư Tư cần !
Cố Uyên ở phía , thấy cảnh tượng , mặt lạnh lùng lộ nụ cưng chiều.
Làm đến mức cũng chỉ cô vợ tiên nữ nhà .
Lý Thục Ngôn và Tô Cảnh Ngọc liếc mắt bối rối, bọn họ biện pháp tiếp nhận Nhan Tư Tư thô lỗ như thế.
, chấp nhận cũng chấp nhận.
Suy cho cùng ai quan tâm đến cảm xúc của họ.
Lý Thục Ngôn Nhan Tư Tư gọi thôn dân tới, rõ cô gì.
Nhìn Nhan Tư Tư ở đầu tường gõ chậu, trong lòng bà run lên, sợ cô vững sẽ ngã xuống.
"Tư Tư, con xuống ? Mẹ cầu xin con, đừng chuyện nguy hiểm như ."
"Mẹ chỉ một đứa con gái, con đừng để lo lắng ?"
Nhan Tư Tư thấy một làn sóng dân làng chạy về phía , liền dừng động tác trong tay, ánh mắt cổ quái về phía Lý Thục Ngôn.
"Con gái duy nhất của bà đang tù, bà nên mấy lời với cô thì đúng hơn, đến Thập Lý thôn chúng cái gì?"
"Bà thế khiến tưởng Tô gia mấy còn ai nữa , chỉ còn bà cùng Tô Tinh Vãn. đang nghĩ thấy Tô Cảnh Ngọc bên cạnh nhỉ, chẳng nhẽ thể thấy quỷ hồn ư?"
Nghe Nhan Tư Tư như , sắc mặt Lý Thục Ngôn và Tô Cảnh Ngọc xanh mét, lúc xanh lúc trắng.
Lý Thục Ngôn chút tức giận: "Tư Tư, chúng là nhà con, con thể nguyền rủa chúng như ?"
Tô Cảnh Ngọc tức giận trừng mắt: " là sống ở nông thôn, thô tục vô lễ, còn ác độc."