Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, Nhan Tư Tư dù  cũng  thèm để ý việc Tô gia chủ động tặng đồ đạc.
Trong lúc dân làng phân đồ, cô nhặt chậu men  mặt đất, kéo Cố Uyên trở về nhà.
"Cố Uyên, em đói bụng , cuối cùng cũng  thể ăn cơm!
Cố Uyên  sờ sờ đầu cô: "Anh  sẽ về sớm nấu cơm mà,   đợi  về?"
"Đột nhiên  nấu cơm nên  thôi." Nhan Tư Tư đẩy Cố Uyên: "Đi nhà chính dẫn hai đứa con của   rửa tay."
Lúc cô nấu cơm, Đại Bảo và Bối Bối ở bên cạnh .
Sau khi  Lý Thục Ngôn và Tô Cảnh Ngọc đến,  lúc khoai tây hầm thịt thỏ trong nồi  xong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Tư Tư nhanh nhẹn dập lửa, ôm hai đứa con về trong hàng rào nhà chính, dặn dò bọn nhỏ   bò  ngoài.
Sau đó, cô mới cắm một cây gậy gỗ ngắn  hông , cầm chậu men leo tường.
Lần  trèo tường  ở  mặt hai nhóc con nữa!
Rất nhanh, một nhà bốn  Nhan Tư Tư   bàn cơm, ăn khoai tây hầm thịt thỏ ăn thơm ngon.
Thỏ là thỏ rừng Cố Uyên bắt  từ  núi về.
Hai ngày  Cố Uyên lên núi một chuyến, lúc trở về mang theo chút trái cây dại và nấm, còn  ba con thỏ rừng.
Bọn họ  cho thôn trưởng một con nữa.
Nhà thôn trưởng dùng cá đổi lấy, Nhan Cảnh Hoa    mỗi     câu cá, sẽ đưa cá cho bọn họ.
Ăn cơm trưa xong, chờ Cố Uyên rửa bát đũa, liền đến thời gian một nhà bốn  bọn họ tản bộ tiêu thực.
Nhan Tư Tư như cũ đến ngoài cửa viện tùy ý  dạo.
Đại Bảo và Bối Bối mỗi ngày   ngoài  vui vẻ lắm .
Nhất là gần đây cỏ dại đang nảy mầm,  màu xanh lá cây ven đường, hai  em sẽ  xổm xuống quan sát cỏ dại.
Thỉnh thoảng, bọn nhỏ chỉ  cỏ dại hỏi cỏ là gì,  đó  hỏi cây khác là gì.
Hoặc sẽ hỏi nếu cây cỏ  thể ăn.
Nhan Tư Tư hoài nghi  lẽ bởi vì cô dẫn bọn nhỏ  hái rau dại về ăn, khiến cho hai nhóc con  thấy cái gì cũng  hỏi  thể ăn   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-237.html.]
Lần , Đại Bảo và Bối Bối  xổm ở ven đường, song  hỏi Nhan Tư Tư và Cố Uyên.
Bọn nhỏ  thấy đàn kiến đang chuyển nhà.
Bối Bối hỏi Đại Bảo: "Anh hai, kiến     ạ?"
Đại Bảo im lặng trong hai giây, trả lời: "Lát nữa chúng  sẽ  thôi."
Hai nhóc con di chuyển theo con kiến quan sát nơi chúng  di chuyển.
Nhan Tư Tư  dáng vẻ tò mò của hai đứa,  mặt bất giác hiện  nụ .
Cố Uyên  Nhan Tư Tư tươi  thản nhiên, khóe môi cũng  tự giác nhếch lên.
Thật , tâm tình của vợ     con Tô gia ảnh hưởng.
Một giây , Cố Uyên  thấy vợ  .
"Cố Uyên,  Tô gia hẳn là sẽ  đến thôn nữa chứ?"
Cố Uyên khẽ nhíu nhíu mày, thoáng  trái    , lặng lẽ giữ c.h.ặ.t t.a.y Nhan Tư Tư.
"Bọn họ dám đến, kết cuộc sẽ chỉ thảm hơn hôm nay."
Hôm nay  ai  gì  con Tô gia,    chắc  thế.
Nhan Tư Tư thở dài : "Anh Uyên, bọn họ thật phiền!"
Cảm xúc của cô sẽ    Tô gia ảnh hưởng, điều    nghĩa là cô nguyện ý  thấy bọn họ.
Mỗi một  Tô gia xuất hiện, đó chính là đang lãng phí thời gian quý báu của cô.
Cái thời gian ứng phó  Tô gia,   chừng cô   thể may một bộ quần áo mới.
Cố Uyên nhéo nhéo tay Nhan Tư Tư, nghiêm túc : "Có  ở đây, cứ để  lo!"
Xem ,   chạy một chuyến đến huyện thành.
Nhan Tư Tư nở nụ  rạng rỡ: "Anh Uyên,  thật ."
Cố Uyên khẽ nhếch môi, hạ thấp giọng : "Lúc  Uyên nhà em ở  giường   ?"
Bất kể bao nhiêu ,  Cố Uyên  những lời , Nhan Tư Tư vẫn  ngừng đỏ mặt tim đập.