Nhan Tư Tư vốn dĩ đang nắm tay hai bé con, đột nhiên hai tay trống .
Giang Thanh Lê khoác tay Nhan Tư Tư, dẫn cô cửa lớn Cố gia.
"Tư Tư, việc để cho đàn ông là quy tắc Cố gia chúng ."
Vừa , bà xung quanh một lượt, thấy ai để ý đến , bà liền lặng lẽ lấy một cái lì bì màu đỏ từ trong túi áo nhét tay Nhan Tư Tư.
"Tư Tư, đây là lì xì đỏ đổi xưng hô cho con, tiên gọi một tiếng nào!"
Đêm qua cả nhà cùng thương lượng tặng hồng bao đổi xưng hô, xem Tư Tư gọi ai .
Người Tư Tư gọi cùng sẽ dọn sân trong một tháng.
mà, bà là đầu tiên đón Tư Tư, bảo Tư Tư gọi bà nhất cũng quá?
Giang Thanh Lê tưởng rằng phát hiện, ngờ bà còn Nhan Tư Tư mở miệng gọi, thấy lời con gái Cố Nhiên .
"Mẹ, đang gì thế?"
"Mẹ, thứ đưa cho chị dâu chắc là lì xì đỏ đổi xưng hô nhỉ? Không chứ, mà giữ lời, để chị dâu gọi hả?"
Giang Thanh Lê bình tĩnh lấy lì xì màu đỏ từ tay Nhan Tư Tư, nhét nó túi áo cô, liếc Cố Nhiên một cái.
"Con còn nhỏ tuổi thì cái gì? Cái gọi là quà cửa! Chị dâu con đầu tiên về nhà, đương nhiên cho."
Cố Nhiên thu hồi ánh mắt, ôm Đại Bảo ở cạnh cổng: "Được , chị dâu, chị ."
Cố Bác Nguyên ôm lấy Bối Bối ở bên : " đấy, Tư Tư ."
Nhan Tư Tư: "..."
Cô từng nghĩ qua Cố gia sẽ nhiệt tình, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ như thế .
Cô mở miệng định chuyện, nhưng Giang Thanh Lê bịt miệng cô .
"Tư Tư, chắc con khát nước ? Đi nào, nhà uống nước ."
Bà đưa cho cô hồng bao đổi xưng hô , thể nào để Tư Tư gọi những khác trong nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-289.html.]
Nhan Tư Tư tựa hồ cũng hiểu suy nghĩ của Giang Thanh Lê, lúc theo bà trong thì ghé tai bà nhỏ: "Mẹ, cảm ơn ."
Giang Thanh Lê , phút chốc vui mừng đến khép miệng, dắt Nhan Tư Tư phòng khách xuống, rót đặt tay cho cô.
"Tư Tư, con tàu lâu như chắc là mệt lắm, uống ngụm ."
Nhan Tư Tư mỉm gật đầu: "Cảm ơn ."
Lập tức, cô thấy Giang Thanh Lê khoe khoang : "Đây đây! Mọi đều thấy chứ? Tư Tư gọi là đấy! con bé gọi cho tiên, chắn chắn là thích nhất!"
Cố Nhiên trợn to hai mắt: "Nhất định là giở trò gì !"
Chỉ thấy Cố Bác Nguyên đặt Bối Bối xuống, từ trong túi móc một lì xì màu đỏ đưa cho Nhan Tư Tư: "Tư Tư, gọi ông nội ."
Nhan Tư Tư dậy, mỉm ngọt ngào: "Chào ông nội."
Cố Bác Nguyên chút đắc ý: "Tư Tư ngoan lắm, nhất định là thích ông nội nhất."
Nghe ông như , Cố Nhiên vội vàng đặt Đại Bảo trong lòng xuống: "Không hổ là ông nội, quả nhiên là lão cáo già."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay lập tức, Cố Nhiên lao tới bên Nhan Tư Tư, nắm chặt lấy tay cô.
"Chị dâu, em là Cố Nhiên, mau gọi em ."
Nhan Tư Tư sờ sờ mặt Cố Nhiên: "Chào em gái."
Cố Nhiên sờ lên khuôn mặt Nhan Tư Tư chạm , tai đỏ lên: "Chị dâu gọi em gái thật , từ nay về chị cứ gọi như nhé."
Nhìn thấy Đại Bảo cô bỏ đang háo hức , Cố Nhiên mỉm buông Nhan Tư Tư , kéo Đại Bảo và Bối Bối với .
Cô lấy từ trong túi hai chiếc lì xì màu đỏ, đặt chúng tay hai bé con.
"Đại Bảo, Bối Bối, cô là cô út hai đứa, mau gọi cô út nào."
Đại Bảo và Bối Bối: "Chào cô út-"
Cố Nhiên hài lòng gật đầu: "Ông nội, , hai chỉ quan tâm chị dâu thôi. Nhìn xem, Đại Bảo và Bối Bối gọi cho con nhất."
Đại Bảo và Bối Bối từng thấy ảnh của Cố gia, nên nhận .
Đại Bảo bước đến bên cạnh Cố Bác Nguyên đang chút ân hận, kéo góc áo của ông: "Cháu chào ông cố ạ."