"Không  chứ? Chẳng lẽ cô nghi ngờ chị dâu ruột sẽ hãm hại ,  ? Vậy  thể, Vương Hồng Yến thu phí gia công thấp nhất trong tất cả các thợ may, cô cứ yên tâm để cô   cho cô ."
Nhan Tư Tư xem như  hiểu rõ, Tô Tinh Vãn   may quần áo ở chỗ cô,  chỉ  xem tay nghề của cô, đoán chừng   còn   gì lên quần áo của cô.
Chậc, còn lâu cô mới cho Tô Tinh Vãn cơ hội !
Chờ !
Tô gia đều  cô móc sạch, Tô Tinh Vãn nhanh như    tiền may quần áo mới?
Nhan Tư Tư hiểu , chờ  Uyên nhà cô trở về, cô còn  chạy Tô gia một chuyến, nhất định sẽ  thu hoạch mới.
Cố Uyên mà Nhan Tư Tư nhớ nhung,  trở về  đêm thứ sáu  rời .
Ban đêm, Nhan Tư Tư mơ mơ màng màng  thấy tiếng  trèo tường, đang nghĩ nên lấy  loại vũ khí nào từ  gian  đối phó,   là tiếng bước chân của Cố Uyên.
Cô nhất thời  dậy từ  bếp, bật đèn pin lên, thắp đèn dầu hỏa, nhanh chóng   ngoài phòng.
Cô mở cửa nhà chính , liền thấy Cố Uyên ngày đêm suy nghĩ của cô đang giơ tay lên chuẩn  gõ cửa.
Nhan Tư Tư trực tiếp nhảy dựng lên, treo lên  Cố Uyên, hai chân quấn chặt lấy eo , hai tay ôm cổ , cả  tựa   Cố Uyên, giọng  nỉ non.
"Anh Uyên, em nhớ  lắm."
Cố Uyên đưa tay chống đỡ chỗ vểnh phía  Nhan Tư Tư, như  sẽ  lo lắng cô sẽ trượt xuống.
"Vợ,  cũng nhớ em, cho nên  mới về nhanh như ." Đôi môi mỏng của  áp sát  tai cô,  thở   nóng thổi qua tai cô.
Nhan Tư Tư ngẩng đầu lên trong n.g.ự.c Cố Uyên,  gương mặt tuấn tú phóng đại  mắt : "Anh Uyên,   đói ? Em  nấu mì cho ."
Cố Uyên kề sát môi  đào của cô, nhẹ nhàng mân mê, giọng   chút khàn khàn: "Anh càng  ăn em hơn."
Lời  của  đàn ông truyền  lỗ tai, khiến trái tim Nhan Tư Tư rung động, một nơi nào đó  chút ngứa ngáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-89.html.]
Tuy nhiên, Nhan Tư Tư vẫn giữ  một tia lý trí: "Anh Uyên, ngày mai  còn   đào mương đúng chứ?"
Cố Uyên khẽ "Ừ" một tiếng, đối diện với ánh mắt  vẻ mê ly của Nhan Tư Tư,  nhịn   hôn lên môi cô.
"Xác thực mà , là  xong việc  chạy về."
Mấy ngày nay  ở bên ngoài đào mương, theo lý thuyết ban ngày  việc nặng dễ mệt, buổi tối  dễ ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh  lăn qua lộn   ngủ ,  tiếng ngáy vang lên chung quanh, trong đầu đều là Nhan Tư Tư.
Đêm nay  vẫn khó ngủ như , nghĩ  nghĩ  vẫn quyết định về nhà một chuyến, liền cầm đèn pin đạp xe trở về.
Gương mặt Nhan Tư Tư đỏ bừng, trong lòng cũng  suy nghĩ về việc  chuyện gì đó với Cố Uyên, nghĩ đến Cố Uyên  việc mệt mỏi như  còn suốt đêm  về, cô  vô cùng đau lòng.
"Anh Uyên, như   sẽ  chịu nổi. Chúng   ngủ ? Ngủ một giấc,  đạp xe về, nếu  khi đào mương   tinh thần dễ xảy  bất chắc."
Cố Uyên  Nhan Tư Tư miệng lưỡi thị phi, khẽ   tiếng: "Tư Tư, năng lực của  đàn ông  mà em còn  rõ ràng ?"
Nhớ tới lúc Cố Uyên Thu thu hoạch, ban xuống ruộng kiếm công việc, ban đêm vẫn tràn đầy tinh lực quấn lấy cô, Nhan Tư Tư gật đầu.
"Vậy,  chúng  về giường .
"Được."
Cố Uyên cứ như  ôm Nhan Tư Tư, dùng chân đóng cửa nhà chính và phòng , nhẹ nhàng đặt  lên giường.
Anh cúi  lên, phóng thích tất cả nỗi nhớ về quê trong mấy ngày nay.
Đêm yên tĩnh, để  một phòng mập mờ.
Sáng hôm .
Nhan Tư Tư tỉnh  liền thấy hai nhóc con  sấp bên cạnh, dùng đôi mắt to  cô.
Cô thoáng  chút quẫn bách, ngày xưa lúc  cô  cùng hai đứa con ăn điểm tâm.