Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 129: Bán nhân sâm ---

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:27
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ra khỏi Cục Quản lý Nhà đất, Vân Đinh định tìm chỗ nào đó ăn cơm , bước tiếp theo là thăm dò chợ đen ở đây.

 

Hiện tại cô chỉ mười ba vạn tệ, nghĩ cách tích trữ thêm tiền, lỡ tứ hợp viện để mua mà cô đủ tiền, chẳng sẽ đập đùi tiếc nuối ?

 

Cô đạp xe dọc con phố, thấy phía tấm bảng gỗ treo chữ “Tiệm cơm Quốc doanh Quang Hoa”, mấy chữ sơn đỏ khẽ lung lay trong gió, cửa còn một nhân viên phục vụ đội mũ trắng , cô lập tức tăng tốc.

 

Trong tiệm cơm quá đông , mấy bàn bát tiên vài tốp khách , khí thoang thoảng mùi xì dầu và hành lá phi thơm.

 

Vân Đinh bước Tiệm cơm Quốc doanh Quang Hoa, đầu tiên đến quầy bán phiếu ở cửa. Trên cửa kính dán tờ giấy đỏ : “Thịt kho tàu 0.8 tệ/phần, 2 lạng phiếu lương thực”, “Rau xào 0.3 tệ/phần, 1 lạng phiếu lương thực”, “Cơm trắng 0.15 tệ/bát, 1 lạng phiếu lương thực”.

 

“Cho một phần thịt kho tàu, một phần rau xào, một bát cơm trắng.” Vân Đinh lấy phiếu lương thực và tiền đưa.

 

Quầy lấy đồ ăn ở phía trong cùng, cô đưa phiếu qua, đầu bếp nhanh nhẹn múc một muỗng thịt kho tàu bóng dầu, đổ đĩa sứ trắng, thêm một đĩa rau xào xanh mướt, múc một bát cơm trắng nóng hổi, đưa cho cô.

 

Tìm một chỗ trống xuống, mùi thịt thơm lừng quyện với nóng từ cơm xộc thẳng mũi, cô gắp một miếng thịt kho tàu, cả nạc cả mỡ, nước sốt sánh đặc, là miếng thịt kho tàu thực sự ngon.

 

Vân Đinh đang ăn ngon lành thì thấy hai đàn ông ở bàn bên cạnh đang thì thầm…

 

“Thế thì bây giờ? Bố lão Vương đang chờ nhân sâm cứu mạng, nhờ tìm mấy nơi , chợ đen hoặc là hàng giả, hoặc là giá cả đắt đến vô lý…”

 

mà, bây giờ cái thứ quý giá lắm, nhân sâm rừng xịn gì dễ tìm như thế?”

 

Trong lòng Vân Đinh khẽ động, trong gian của cô nhân sâm nhiều, đây ở những nơi thôn dã nhỏ bé, giá cao, cô chỉ bán hai cành.

 

Cô do dự một lát, bưng bát chậm rãi gần, hạ giọng hỏi: “Hai ơi, các đang tìm nhân sâm ạ? Chỗ em một cành, là nhân sâm rừng xịn, tuổi đời cũng ngắn .”

 

Hai sáng mắt lên, một đàn ông râu quai nón cô từ xuống , ánh mắt đầy cảnh giác: “Cô bé, cô đùa chứ? Năm tháng nhân sâm rừng dễ kiếm , đừng lấy sâm trồng mà lừa chúng .”

 

“Hai yên tâm, tuyệt đối là thật, em là thanh niên trí thức hạ hương, tự tay đào quê, chôn trong đất dùng sáp phong kín để bảo quản, thể giả ạ.”

 

Vân Đinh một cách chân thành, “Nếu các thật lòng , em sẽ nhường cho các , vốn dĩ định để dành dùng lúc cấp bách, nhưng giá cả theo giá thị trường, dù đây cũng là thứ cứu mạng mà.”

 

Người đàn ông râu quai nón và đồng bạn , vội vàng : “Chỉ cần sâm thật thì giá cả dễ ! Cô tiện đưa chúng ngay bây giờ ? Sếp của chúng đang chờ cứu mạng đấy!”

 

“Thế nhé! Hai đợi em ở đây, em ở quá xa, em đạp xe về lấy, nhà em tiện dẫn đến.”

 

“Vậy , cô nhanh lên nhé!”

 

Người cẩn trọng là chuyện bình thường, cho đến thì thôi !

 

“Em ăn hết cơm chứ?” Vân Đinh lãng phí đồ ăn, đừng thời đại lãng phí là đáng hổ, cô còn ăn no mà!

 

Trời đất bao la, ăn uống là lớn nhất…

 

Hai đàn ông đều cạn lời, “Ấy, … cô bé, chúng đang chờ nhân sâm cứu mạng đấy! Sao cô còn ăn thế? Chúng trông đồ ăn cho cô, về ăn tiếp ?”

 

“Yên tâm , , sẽ chậm trễ bao lâu , em nhanh lắm.”

 

Quả thật, cô nhanh chóng ăn xong, lập tức đạp xe rời , là về lấy, thực là tìm chỗ nào đó vòng mấy vòng lấy từ trong gian .

 

Trong gian, cô dùng ý niệm thu một cành sâm năm mươi năm tuổi, cẩn thận bọc bằng một mảnh vải đặt túi vải bạt của , ước chừng thời gian đạp xe tiệm cơm quốc doanh.

 

Hai đợi kịp, cứ cửa, từ xa thấy cô đạp xe tới, liền lập tức chạy đón, xe còn dừng hẳn hai họ lôi xuống.

 

“Ấy… … hai ơi, đừng vội thế chứ!”

 

“Nhanh lên, cô bé, đưa cho chúng xem.”

 

Vân Đinh vội vàng lấy cành nhân sâm bọc vải từ trong túi , vẻ mặt hai đàn ông lộ rõ sự kích động, nhưng dám tự tay cầm, sợ hỏng mất.

 

“Em mở cho các xem, sẽ về giá cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-129-ban-nhan-sam.html.]

 

Khi Vân Đinh mở gói nhân sâm , thể ngửi thấy một mùi đất hăng hắc pha lẫn chút vị đắng và thơm nồng của thảo mộc.

 

Mèo con Kute

Cành sâm to bằng ngón tay cái trưởng thành, dài bảy tám tấc, trông giống như một nhỏ đang cúi lưng, rễ chính đầy đặn vững chắc, vân rễ sâu và dày đặc như vỏ cây cổ thụ, đó là “vân sắt” hình thành do ngâm lâu năm trong núi. Điều đáng quý nhất là rễ phụ, mảnh dài, xòe như những sợi bạc, còn mang theo mấy “hạt ngọc trai” tròn xĩnh – đó là dấu hiệu nhân sâm rừng hấp thụ linh khí núi rừng.

 

“Thật… thật …” Người đàn ông râu quai nón chằm chằm cành nhân sâm trong tay Vân Đinh, mắt chớp.

 

Vân Đinh thấy họ xem xét kỹ, liền gói cẩn thận.

 

“Nói ! Các trả bao nhiêu?”

 

Hai , đàn ông râu quai nón do dự một lát mở lời: “Cô bé, tám trăm, cô thấy ?”

 

Vân Đinh lập tức vẻ nhét nhân sâm túi để .

 

“Ấy… cô bé… cô bé, gì từ từ , đừng vội chứ!” Người đàn ông râu quai nón và đồng bạn lập tức đuổi theo Vân Đinh.

 

“Thế nhé, cô bé, một nghìn, thật sự thể thêm nữa, chúng cũng nhiều hơn .”

 

Vân Đinh suy nghĩ trong lòng một chút, thôi , một nghìn cũng ! Dù cũng nhiều hơn hồi ở Hắc Tỉnh một nửa.

 

“Được thôi… một nghìn , thấy các dùng để cứu mạng, chứ thì cành nhân sâm rừng , em còn nỡ bán .” Vân Đinh vẻ tiếc nuối.

 

“Cảm ơn cô bé, cảm ơn nhiều, đây, tiền đây, cô đếm thử xem.”

 

Lúc ba còn ở ngay cửa chính, mà từ nãy sang một góc khuất, dù việc giao dịch kiểu cũng thể công khai .

 

Vân Đinh nhận tiền, nhanh chóng đếm một lượt, sai, tròn một nghìn tệ, cất tiền gian.

 

“Đủ …”

 

“Vậy , chúng đây.” Hai vội vàng rời .

 

Vân Đinh lúc tâm trạng khá , hôm nay mua nhà, kiếm thêm một nghìn tệ.

 

Mặc dù tứ hợp viện vẫn tin tức, nhưng cũng thể cưỡng cầu .

 

Không Đoàn Tinh Dã bên thế nào , thời gian thấy đến.

 

Hừ… còn sẽ thể hiện , mà mười ngày nửa tháng thấy bóng dáng .

 

Cô chỉ tin tức gì về tứ hợp viện , cô sẽ thừa nhận là nhớ cái tên đó !

 

Vân Đinh đạp xe vòng mấy vòng mà vẫn tìm thấy chợ đen.

 

lúc đó, cô thấy hai phụ nữ đang thì thầm nhỏ to, “Hôm qua, đồ , , mà chẳng đổi gì cả, thật là.”

 

thì đổi hai cân bột ngô, thằng cháu ăn cơm trắng, haizz…”

 

Mắt Vân Đinh sáng lên, chà… đây chẳng là buồn ngủ gặp chiếu manh ?

 

Cô vội vàng xích gần, “Hai thím ơi…”

 

Hai giật , cảnh giác cô, “Cô… cô gì?”

 

“Yên tâm, cháu ác ý , chỉ là nãy vô tình cuộc trò chuyện của hai thím, cháu cũng đổi đồ, hai thím thể cho cháu chỗ đó ở ạ?”

 

Vân Đinh nhét tay mỗi mấy viên kẹo trái cây cứng.

 

Hai thím nhận kẹo thì bỏ sự đề phòng, “Ôi chao, cô bé, cô thật sự ?”

 

 

Loading...