Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 133: Sao các cậu lại đi cùng nhau? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:31
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm đó, khi Vân Đinh rời , Chu Dương cũng tìm cớ bỏ , tự bóng đèn, vẫn tạo cơ hội cho Lục Gia Ngôn và Dương Thanh Thanh ở bên .
Tuy nhiên, Lục Gia Ngôn hiện tại trưởng thành hơn nhiều, vội vàng nhắc chuyện , cứ bình tĩnh ở bên Dương Thanh Thanh như những bạn bình thường, cảm thấy như cũng .
Hai cùng ăn cơm, ai về nhà nấy, chuyện diễn bình lặng.
Chỉ Lục Gia Ngôn trong lòng rõ, tình cảm dành cho Dương Thanh Thanh bao giờ đổi.
cũng cảm nhận , Dương Thanh Thanh thật sự chỉ coi là một bạn quen .
Trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng phá vỡ sự bình yên cuối cùng, như , sẽ còn tư cách gặp cô nữa.
Lục Gia Ngôn về đến cổng trường, đang đợi .
“Con trai, con thế? Sao tiết cũng về nhà ăn cơm?”
“Con việc ngoài một chuyến, , gì thì con về ký túc xá đây.”
“Đợi , Tiểu Ngôn, con cứ nhất định đối xử với như ?”
Lục Gia Ngôn bình tĩnh , “Con đối xử với thế nào, là suy nghĩ nhiều , về !” Nói xong, đầu mà bước trường.
Mẹ Lục bóng lưng con trai xa, trong lòng khỏi khó chịu, từ khi con trai từ nông thôn trở về, nó trở nên xa cách với bà, bà đoán lẽ liên quan đến cô gái mà nó thích, nhưng mỗi hỏi, nó luôn cắt ngang lời bà.
“Tiểu Đóa, xem dì xinh mang gì ngon cho cháu ?” Vân Đinh về đến ký túc xá, đưa chiếc bánh đường nướng mang theo cho Tiểu Đóa.
Hạng Lệ đang dẫn Tiểu Đóa dán hộp diêm, ngẩng đầu Vân Đinh: “Cô tốn kém , các cô cứ luôn mang đồ ăn cho Tiểu Đóa, mà chứ?”
Việc dán hộp diêm là do Hứa Khiết tìm cho Hạng Lệ, cô là địa phương, về khoản thì quen thuộc hơn, ban đầu Hứa Khiết còn khá kiêu ngạo, mấy khi để ý đến họ, từ lúc nào, cô đồ ăn ngon cũng thỉnh thoảng chia cho Tiểu Đóa một ít.
Một hôm, cô gượng gạo hỏi Hạng Lệ việc dán hộp diêm , hỏi cô , cô thể giúp Hạng Lệ tìm mối lấy hàng về , Hạng Lệ đương nhiên đồng ý , như cô thể thêm thu nhập, tuy dán hộp diêm kiếm nhiều, nhưng đối với cô lúc , dù cũng hơn là gì.
Vân Đinh xua tay: “Chị Lệ, gì , ngày nào cũng mang, chẳng tốn bao nhiêu tiền, cho Tiểu Đóa giải tỏa cơn thèm thôi.”
“Lại đây, Tiểu Đóa, mau nếm thử.”
Tiểu Đóa , trong mắt tràn đầy mong đợi, Hạng Lệ con gái như , trong lòng chút chạnh lòng, bất lực thở dài: “Ăn ! Mau cảm ơn dì .”
Mắt Tiểu Đóa sáng lên, bàn tay nhỏ bé cầm một chiếc bánh nhét miệng, khóe miệng dính đầy đường vụn, lẩm bẩm : “Cảm ơn dì xinh , ngon thật, ngọt hơn cả bánh bao trắng của căng tin.”
Vân Đinh véo nhẹ mũi cô bé, : “Thảo nào cái miệng nhỏ của Tiểu Đóa cũng ngọt như ! Haha… ăn chậm thôi, kẻo nghẹn đấy.”
“Ài, các gì ? Yêu cầu thi đại học hai đó.” Lưu Quyên thấy trong ký túc xá đều ở đây, liền tò mò kể chuyện.
“Nghe , vốn dĩ lứa chúng , một kết hôn ngoài về nữa, yêu cầu , chắc là ly hôn, bỏ vợ bỏ con sẽ càng nhiều hơn, ai…”
“Ai, mấy đứa trẻ đó tội nghiệp chứ?”
“Thế thì xem, lương tâm thôi, lương tâm tự nhiên sẽ chuyện đó.”
Nói đến chủ đề , khí chút nặng nề.
“ , Quyên, gần đây ôn tập thế nào ? Sắp thi cuối kỳ đó.” Triệu Hồng chuyển chủ đề.
“Các xem xem, gần đây tớ gầy ? Kỳ thi giữa kỳ , tớ thi , cố vấn viên cằn nhằn nửa ngày trời, , tớ thể thi trượt nữa.”
“Gần đây thư viện, đều trong tình trạng chật kín chỗ, đều dồn hết sức mà học, cho nên, thể để tụt phía .”
Quả thực, dù Vân Đinh trí nhớ , nhưng cô vẫn dám lơ là. Vào kỳ thi giữa kỳ, cô đầu khoa Ngoại ngữ, một trận thành danh. như câu , đội vương miện thì chịu sức nặng của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-133-sao-cac-cau-lai-di-cung-nhau.html.]
Ngày hôm đó, ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa kính thư viện, đổ những vệt sáng lốm đốm xuống hành lang.
Vân Đinh và Tô Hiểu Mai bước khỏi thư viện thì thấy tiếng các cô gái thì thầm bàn tán trong hành lang.
“Vừa nãy ở lầu thấy hai nam đồng chí, mặc đồng phục, một bộ màu xanh quân đội, một bộ xanh lam đậm, thẳng tắp ở đó, thật sự trai!”
“ đó, đúng đó, là đến tìm ai, nhiều đang lắm kìa.”
“Vân Đinh, xem, chúng nên xem thử hai nam đồng chí mà họ trai đến mức nào ?” Tô Hiểu Mai hạ giọng hỏi cô.
Vân Đinh để trong lòng. Trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh, khách đến từ khắp nơi là chuyện thường, mặc đồng phục cũng chẳng gì lạ.
“Mê trai ?”
“Tớ hiểu, yêu của trai thế , trong mắt chắc chắn chẳng thấy ai khác nữa.”
Tô Hiểu Mai ngó nghiêng khắp nơi nhưng cũng thấy mà họ đang đến.
“Haizz, xem , tớ vô phúc hưởng .”
“Yên tâm, cái phúc của còn ở phía kìa!”
Hai trò chuyện, rẽ lối nhỏ dẫn đến ký túc xá, bước chân Vân Đinh chợt khựng .
“Sao… , ôi… hóa là ở đây!” Tô Hiểu Mai phấn khích hai cách đó xa.
“Vân Đinh, nãy còn chẳng hứng thú, giờ sững thế ?”
Mèo con Kute
Dưới khu ký túc xá, hai bóng đang lưng về phía họ. Người bên trái mặc quân phục màu xanh quân đội, cầu vai lấp lánh ánh nắng, dáng thẳng tắp như cây bạch dương; bên mặc đồng phục học viên Học viện Công an, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc, đang nghiêng đầu gì đó với bên cạnh.
Không đợi Vân Đinh bước tới, họ như cảm giác, liền đầu về phía .
“Oa oa… Vân Đinh, họ về phía chúng kìa…” Tô Hiểu Mai kéo cánh tay cô, kích động .
“Chị!” Tiểu Vân Húc thấy cô, mắt sáng rực chạy về phía , bộ đồng phục màu xanh lam đậm tung bay theo từng bước chạy.
Anh hai Vân Hoài cũng nhanh chóng bước tới, bộ quân phục màu xanh quân đội càng tôn lên vẻ khôi ngô, chính trực gương mặt , khóe miệng khẽ nở nụ nhạt.
Lúc Vân Đinh mới nhận lời các bạn học nãy, mặt nở nụ , ôm sách bước tới đón: “Sao hai đứa đến cùng thế?”
Đánh giá một lượt trai và em trai , cả hai đều đen sạm nhiều, cô vỗ vỗ vai tiểu , “Trông tinh thần phấn chấn đấy chứ!”
“Đương nhiên …” Vân Húc tự mãn ngẩng đầu lên, Vân Đinh chợt thấy động tác mà quen thuộc thế nhỉ?
“Tiểu , dạo em thế nào? Bọn học hành bận rộn, huấn luyện cũng khá nhiều, nên thể đến thăm em .” Anh hai cưng chiều xoa đầu em gái.
“Em , tự chăm sóc bản . Em hòa thuận với các bạn học lắm, đừng lo cho em.”
Nhắc đến bạn học, Vân Đinh mới nhớ , Tô Hiểu Mai nãy cùng cô, sang thì thấy Tô Hiểu Mai đang bên cạnh, thẹn thùng e ngại hai cô. Cô liền kéo Tô Hiểu Mai , giới thiệu: “Tô Hiểu Mai, đây là hai của tớ, Vân Hoài, còn đây là tiểu Vân Húc.”
Sau đó đầu giới thiệu Tô Hiểu Mai với hai và tiểu .
“Chào …”
“Chào chị… chào em trai nữa.”
Vân Đinh ôm mặt: “…” Cô ước thể trở khoảnh khắc nãy, giả vờ như quen cô bạn .