Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 138: --- Cô Tư Nhà Họ Vân
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Đinh ăn no thì xách gói bánh bao đóng gói, cầm thêm một hộp bánh Bát Trân mang về, liền khỏi nhà. Vì lát nữa cô đưa Nữu Nữu cùng, lo lắng trẻ nhỏ ghế an lắm, cô quyết định bộ. Dù cũng quá xa.
“Cô Tư nhà họ Vân, đấy?” Bà Trịnh trong khu gia thuộc ha hả gọi cô.
Vân Đinh: “…”
Cô thật hét to một câu, còn gọi là Cô Tư nhiều năm …
“Hehe… Bà Trịnh, cháu đón Nữu Nữu ạ!”
“Ôi chao! Càng ngày càng tươi tắn, học thức quả nhiên là khác biệt.”
“Cảm ơn bà Trịnh khen, cháu đây ạ.”
Mèo con Kute
Vân Đinh về, chủ đề trong khu gia thuộc đều xoay quanh cô, phần lớn là lời khen ngợi, cô xinh , là sinh viên đại học, tiền đồ. Đương nhiên, cũng tránh khỏi vài lời chua ngoa.
Ví dụ như, dù tài giỏi đến , chẳng cũng là nhà ? Con gái nhiều sách như thì ích gì?
Gia đình họ Vân ở khu gia thuộc quan hệ khá với , thế nên, thấy lời chua ngoa, vài thím thiết với nhà họ Vân liền lên tiếng bênh vực.
“Ai con gái tài cán thì vô dụng? Cho dù gả , thì con cái cũng vẫn hiếu thảo với cha như thường thôi ? Hơn nữa, hai đứa con trai nhà cũng đều đang học đại học đấy chứ!”
“ , nhà họ Vân đứa nào mà ngoan ngoãn? Đứa nào cũng hiếu thảo cả.”
Mấy nhà họ Vân , tuy cũng ít lời khen ngợi con cái nhà từ khác, nhưng nào cũng chỉ và khiêm tốn vài câu.
Trong lòng họ cũng tự hào về con cái, nhưng những điều thì cần thể hiện mặt khác, kẻo là khoe khoang.
Vân Đinh đến nhà họ Lương, Niu Niu đang trong phòng xem tiểu nhân thư, bà ngoại của bé đang bên cạnh.
“Bác gái, Niu Niu, nhà ?”
Niu Niu lanh lợi lắm, tuy lâu gặp cô út nhà , nhưng giọng là nhận ngay.
“Bà ngoại, là cô út của con!” Niu Niu xong lập tức chạy ngoài cửa.
“Từ từ thôi con bé .”
Niu Niu chạy lao tới ôm chầm lấy Vân Đinh, “Cô út, cuối cùng cô cũng về , con nhớ cô c.h.ế.t mất!”
“Ôi chao… Niu Niu nhà thật là khéo mồm, cô út cũng nhớ con c.h.ế.t mất đây .”
“Tiểu Đinh về ?” Mẹ Lương hỏi.
“Vâng ạ! Bác gái, cháu về nhà bao lâu, bố cháu gói ít bánh bao, bảo cháu mang sang cho nhà ít, với hộp bánh Kinh Bát Kiện là cháu mang từ Kinh thành về, cho nhà ăn thử ạ.”
“Ôi dào… Các cháu cứ để mà ăn là , cần gì mang sang, khách sáo quá. Nghe bánh Kinh Bát Kiện là món bánh ngọt nổi tiếng đấy! Bác gái thơm lây nhờ cháu mà nếm thử một .”
“Không bác gái, là bác khách sáo . Bình thường Niu Niu nhờ bác chăm sóc nhiều, nếu thì chị cháu mà yên tâm chứ!”
“Ôi chao, cháu đúng là khéo ăn , bác gái cháu dỗ đến mức suýt thì tin là thật đấy.”
“Haha, cháu thật mà, ý dỗ bác ạ.”
“Bà ngoại , ông ngoại cũng , ông bà nội cũng , cô út là nhất…” Niu Niu, đồ nịnh hót, ở một bên phụ họa.
“Ôi chao, cục cưng bé nhỏ , con cũng là đồ nịnh hót đấy…” Mẹ Lương vui đến thôi, tuy chăm sóc cháu ngoại là tự nguyện, nhưng khác công nhận sự vất vả của thì còn vui hơn bất cứ điều gì.
“Bác gái, cháu xin phép đưa Niu Niu về nhé, thời gian bác cứ nghỉ ngơi thật ạ.”
“Ừ, , Niu Niu, về với cô út lời nhé!”
“Con , bà ngoại tạm biệt…”
Niu Niu Vân Đinh nắm tay, nhảy chân sáo, vui vẻ vô cùng.
“Cô út, Kinh thành xa ạ?”
“Xa chứ, tàu hỏa hai ngày đấy!”
“Vậy Kinh thành vui ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-138-co-tu-nha-ho-van.html.]
“Vui chứ, Niu Niu cũng cùng bố Kinh thành, cô út đưa con chơi ?”
“Hay quá ạ!”
“Vậy thì Niu Niu ngoan ngoãn ăn cơm, lớn thật nhanh, đến lúc đó là thể Kinh thành chơi !”
“Vâng ạ, hôm nay con sẽ ăn hai bát cơm…”
“Haha… cái bụng bé tí của con chứa nổi đấy?”
“Tất nhiên là ạ…”
Một lớn một nhỏ, hỏi đáp, dần dần xa.
Vân Đinh vội về nhà, dẫn Niu Niu mua kem ăn.
“Cô út, cô thật là quá, con lâu lắm mới cho con ăn kem một .”
“Niu Niu, là vì cho con đấy, kem thực sự nên ăn nhiều, cho sức khỏe !”
“Có ốm ạ?”
“ , Niu Niu sợ tiêm ?”
Cô bé mở to mắt tròn xoe, lấy tay che miệng, vẻ mặt sợ hãi, “Tiêm đau lắm…”
Loạt động tác khiến Vân Đinh kìm mà bật .
Hai cô cháu ăn kem xong, vui vẻ về nhà.
Vì bánh bao còn thừa, trời nóng, để lâu, nên bữa trưa họ nấu một nồi cháo khoai lang loãng ăn kèm với bánh bao, thế là xong bữa trưa.
“Lâu lắm ăn hương vị nhà … ngay cả cháo loãng của nhà cũng thơm chịu nổi.” Vân Đinh cảm thán.
“Con bé , ngọt mồm từ lúc nào ?”
“Chắc là học ở đại học chứ?”
“Haha…”
Cả nhà đang ăn cơm trưa vui vẻ trò chuyện thì ngoài sân đột nhiên truyền đến một tràng cãi vã chói tai.
“Văn Minh, Xuân Cúc, tin đây! Mau đây!”
Thấy trong nhà ai đáp lời.
“Văn Minh, Xuân Cúc, nhà đấy?” Không đợi nhà họ Vân , giọng oang oang của bà lão họ Mã ùa nhà như một cơn gió. Đằng bà là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, vung tay vung chân lấc cấc, ánh mắt cứ láo liên chằm chằm Vân Đinh.
Bố Vân nhíu mày, bà Mã bước qua ngưỡng cửa, vỗ đùi lớn: “ cho ông bà , đây là đứa cháu trai cả của , cán sự ở nhà máy dệt, bát cơm sắt! thấy nó với con bé Vân Đinh nhà ông bà thật là xứng đôi— ông bà xem, Vân Đinh là sinh viên đại học, gả cho cháu , đó là sự kết hợp mạnh mẽ!”
Đôi đũa tay Vân Đinh “cạch” một tiếng đặt xuống bàn. Tên thanh niên còn tiến thêm nửa bước, cợt : “Dì , sinh viên đại học văn hóa, để cải thiện gen cho nhà .”
“Cậu cái gì?” Mẹ Vân tức đến tái mặt, “Con gái nhà vẫn đang học, đến lượt các xía ?”
Bà Mã nghển cổ: “Đi học thì ? Sớm muộn gì chẳng lấy chồng? Cháu trai điều kiện thế , bao nhiêu cô gái tranh lấy! Đừng để đến lúc con gái các học xong thì thành gái già đấy!”
“Cút ngoài!” Bố Vân hiếm khi nổi giận như , con cái chính là giới hạn của ông.
Vân Đinh dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai : “Thứ nhất, việc học lấy chồng , đến lượt ngoài xen . Thứ hai, cái loại lời lẽ ‘cải thiện gen’ như mà các cũng , tự tin từ mà thế? Trước hết hãy tự xem bản xứng đáng để về ‘gen’ . Thứ ba, nhà chào đón những thiếu giáo dục, bây giờ, mời các ngoài.”
Giọng cô lớn, nhưng từng lời sắc như mũi băng. Mặt tên thanh niên đỏ bừng như gan lợn, bà Mã còn ăn vạ, Vân Đinh đến cửa, chỉ ngoài: “Hoặc là tự , hoặc là sẽ tống cổ các ngoài.”
Bà Mã sự lạnh lẽo trong mắt cô cho kinh sợ, kéo đứa cháu trai vẫn còn gì đó, lẩm bẩm c.h.ử.i rủa bỏ .
“Con gái nhà mà hung hăng thế , xem nhà ai dám rước về!”
“Cút !”
“Cái thứ của nợ gì, còn dám mơ ước con gái nhà chúng , tự xem bản mặt thế nào!” Mẹ Vân tức giận thôi.
Vân Đinh đưa cho một cái bánh bao, “Mẹ, mau ăn , đừng để những liên quan ảnh hưởng đến khẩu vị.”