Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 153: --- Leo Trường Thành trong ngày tuyết rơi
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:51
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi về nhà, Vân Đinh rảnh rỗi nên gì , bèn chợ đen dạo một vòng.
Cùng với quyết định thực hiện cải cách mở cửa đưa trong hội nghị tháng Mười Hai, những đầu óc nhạy bén ít.
Gần đến cuối năm, nhiều bày hàng rong. Tuy vẫn dám công khai trắng trợn, nhưng mạnh dạn hơn nhiều so với mấy năm , cũng còn đeo băng đỏ đến bắt nữa.
Trước tiên là đến tìm lão Vương chưởng quỹ để bán một ít hàng, đó Toàn Tụ Đức mua vịt , nhân lúc trời lạnh, lý do để mang về cho nhà nếm thử.
Vân Đinh mua liền một lúc sáu con. Lời cô dứt, tất cả những khách hàng khác đang mặt ở đó để ăn vịt đều đồng loạt về phía cô.
Cô bé , ăn khỏe thế ? Một lúc sáu con lận ? Gia đình cỡ nào thế ?
Chủ yếu là vịt cũng rẻ, một con những tám đồng lận!
Vân Đinh cũng thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn giải thích một câu, “Mang về cho nhà.”
Mọi lúc mới tiếp tục chằm chằm cô nữa.
Mua xong vịt , tìm một chỗ, cô liền cho gian .
Sau đó mới mua Bát kiện kinh đô và một ít bánh phục linh, lạp xưởng cuộn.
Vân Đinh lượt mua ít đồ, tất cả đều là để mang về nhà.
Trước khi về, Đoàn Tinh Dã đến tìm cô, dẫn cô chơi một ngày.
“Có nơi nào cô chơi ? Hay là, leo Trường Thành nhé?”
“Được thôi...”
Chủ yếu là bây giờ trời lạnh, leo Trường Thành vận động một chút còn ấm hơn.
Hai cứ thế vui vẻ quyết định, cùng leo Trường Thành.
“Nhìn thời tiết thế , hôm nay tuyết rơi nhỉ?”
“Không , cứ lên , nếu tuyết rơi thì chúng về.”
“Được thôi!”
“Có thi xem ai nhanh hơn ?” Đoàn Tinh Dã mỉm hỏi cô.
“Anh đùa gì ? là một cô gái yếu đuối mà so với lính quân trường như ? Chẳng là lấy trứng chọi đá ?”
“ sẽ nhường cô mà!”
Hai , lên, chứ thật sự thi đấu.
Có lẽ vì trời lạnh nên leo Trường Thành nhiều.
“Khi nào cô về nhà?”
“Đợi hai và em út cùng về, năm nay nhà chúng cuối cùng cũng thể đại đoàn viên .” Vân Đinh vui mặt.
“Khi nào thì cũng thể trở thành một thành viên trong đó?”
Vân Đinh đầu , trong mắt lấp lánh ánh chờ mong. Khóe môi cô cong lên, vỗ vỗ vai , “Cố lên nhé!”
Tuy nhận câu trả lời, nhưng Đoàn Tinh Dã , hy vọng của vẫn còn lớn.
“Tiểu Vân, học kỳ cô hình như cao lên ít nhỉ?”
“Ừm, bây giờ mới phát hiện ? cao thêm hẳn năm phân đó.”
Cô thật sự vui! Cuối cùng cần lo lắng thành cô bé hạt tiêu nữa . Cô giờ cao một mét sáu mươi tám, dù cao thêm nữa thì trong các cô gái cũng tính là lùn.
“Chúc mừng...”
“Haha... là chuyện vui mà.”
Gió tháng Chạp mang theo tuyết bay lất phất, thổi mặt rát như đá dăm.
“C.h.ế.t , tuyết thật sự bắt đầu rơi .”
Đoàn Tinh Dã dựng cao cổ áo khoác quân đội lên, kéo Vân Đinh đang quàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng gần hơn, giúp cô quàng khăn kín đáo hơn một chút: “Cố gắng thêm chút nữa, phía là đến Bắc Bát Lâu .”
Hai giẫm lên lớp tuyết mỏng gạch thành mà nhích lên, thở trắng xóa thoát tan biến ngay trong gió.
Thế nhưng mấy bước, từ bầu trời xám xịt bỗng nhiên những bông tuyết lớn ào ào trút xuống, gió cũng theo đó mà mạnh hơn. Tháp canh ở đằng xa trong chốc lát sương tuyết bao phủ kín mít, những viên gạch thành chân nhanh chóng tích tụ một lớp tuyết trắng trơn trượt.
“Không , nguy hiểm quá!” Đoàn Tinh Dã kéo Vân Đinh suýt trượt ngã , chỉ xuống núi, “Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bậc thang cũng rõ nữa , về nhanh thôi.”
Vân Đinh sống núi tuyết che khuất gần hết, vẫn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-153-leo-truong-thanh-trong-ngay-tuyet-roi.html.]
Hai nắm tay , từng bước nhích từng bước lùi về. Những dấu chân nông mà họ in khi đến, chỉ một lát lớp tuyết mới che phủ kín mít.
Vân Đinh cảm nhận bàn tay rộng lớn ấm áp của đàn ông, liếc bàn tay đang nắm chặt của hai , cảm thấy cũng tệ.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến một câu trong bộ phim “Con trai đầu to, bố đầu nhỏ”: ‘Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, đường sợ trượt... haha...’
Mèo con Kute
Cô nhịn mà bật .
Đoàn Tinh Dã nghi ngờ cô, “Cười gì thế?”
“Không, chỉ là thấy chúng thế buồn .” Vân Đinh tùy tiện dối.
Đoạn Tinh Dã nghĩ nhiều, cũng , “ , ngày tuyết lớn leo Vạn Lý Trường Thành.”
“Có trượt băng ?”
“Có ? Ở ?”
“Thập Sát Hải…”
kế hoạch theo kịp đổi, xuống Vạn Lý Trường Thành, ý định Thập Sát Hải trượt băng cũng tiêu tan – gió cuốn theo tuyết tạt cổ, ngay cả xe đạp cũng thể vững, thế thì mà trượt băng ?
“Ai… thôi bỏ !”
Vân Đinh đút tay túi, dậm dậm chân, “Lạnh thế , là về tiểu viện của nướng lửa ?”
“Được, về thôi! Lên xe…”
“Cái … còn ?” Vân Đinh mặt đất trơn trượt, và bông tuyết theo gió bắc thổi qua, do dự .
“Sao? Không tin ? Yên tâm, em ngã , dù ngã thì cũng đỡ bên , tuyệt đối để em thương.”
“Nếu tự tin như , tạm tin một .” Vân Đinh cẩn thận lên ghế , dám nhảy lên như bình thường.
“Ngồi vững , thôi…”
Đoạn Tinh Dã quả thật như , xe vẫn vững, chỉ là tốc độ chậm một chút, nhưng dù cũng hơn là bộ về đúng ?
Vân Đinh ở ghế nắm chặt lấy vạt áo ở eo , những hạt tuyết nhỏ rơi áo khoác quân đội kêu sột soạt.
Đợi đến khi đẩy cánh cửa gỗ của tiểu viện , cả hai đều biến thành “ tuyết”, phủi sạch tuyết , Vân Đinh vội vàng mở nắp lò than đang đậy kín, ngọn lửa màu cam đỏ l.i.ế.m thành lò, nhanh sưởi ấm nửa gian phòng.
Đoạn Tinh Dã bóng lưng Vân Đinh đang thêm than lò, bỗng nhiên cảm thấy, leo lên Vạn Lý Trường Thành cũng – cứ ở bên như thế cũng vui.
“Cần giúp gì ?”
“Không cần, uống nước thì tự rót, bình giữ nhiệt nước nóng.”
“Được.”
Đoạn Tinh Dã dậy, rót cho và Vân Đinh một cốc nước nóng, cốc của thêm gì cả, còn cốc của Vân Đinh thì pha sữa mạch nha, , cô bé nhà thích uống.
Vân Đinh cốc sữa mạch nha đưa tới, nhướng mày, “Sao uống?”
“ thích uống ngọt.”
“Được thôi! Vừa tiết kiệm cho .” Cô trêu chọc.
Đoạn Tinh Dã , “Cũng thiếu đến mức đó.”
Vân Đinh phòng lấy một ít bánh quy, lạc, hạt dưa… lấy mấy củ khoai lang nướng.
“Anh bày cái thế , hôm nay cần ăn cơm nữa .”
“He he, yên tâm, ở chỗ , để đói .”
Hai ăn trò chuyện, cũng cảm thấy nhàm chán.
Vân Đinh còn bếp lấy bánh màn thầu cắt lát nướng.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đoạn Tinh Dã, cô đắc ý , “Chưa thấy bao giờ đúng ? Nướng lên ăn thơm lắm đấy.”
Không lâu , cả căn phòng tràn ngập mùi khói than hòa lẫn với mùi bánh màn thầu nướng thơm lừng.
“Nhanh, nếm thử …”
Đoạn Tinh Dã c.ắ.n một miếng, đối diện với ánh mắt mong chờ của cô gái nhỏ, , “Rất ngon.”
“ ? Đây là còn gia vị đấy! Nếu thì còn ngon hơn nữa.”
Đoạn Tinh Dã lấy chiếc đồng hồ chuẩn từ , đưa cho Vân Đinh, “Này… quà sinh nhật, lúc em sinh nhật thì vẫn còn ở nhà! Vậy nên, gửi cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng vui vẻ.”