Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 154: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:20:53
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình yêu của già
Vân Đinh nhận lấy chiếc hộp nhỏ, mở , một chiếc khăn tay trải rộng, một chiếc đồng hồ đeo tay nữ yên tĩnh bên trong.
Vỏ đồng hồ viền mạ bạc mảnh mai, lớn hơn đồng xu năm phân là bao, mặt đồng hồ màu trắng ngà ấm áp, in những chữ phông Tống thể màu đen nhỏ, vị trí 12 giờ đính một ngôi nhỏ bằng đồng thau cỡ hạt mè. Dây đồng hồ bằng da bò màu đỏ thẫm, mép may những đường chỉ nổi ngay ngắn, khóa là một vòng tròn nhỏ bằng đồng.
“Mặt đồng hồ là kiểu mới của nhà máy đồng hồ Thượng Hải, nhờ xếp hàng nửa tháng mới mua , thế nào? Em thích ?”
Vân Đinh nhận đây là đồng hồ của Thượng Hải, cô cũng một cái tay, nhưng tự mua thì khác, còn khác dụng tâm tặng thì ý nghĩa khác.
“Thích, cảm ơn ! Em cũng chúc năm mới vui vẻ nhé!”
…
Vân Đinh tìm cơ hội lấy sáu con vịt ngày khi về nhà, rằng mua, mang về cho gia đình nếm thử.
Vân Hoài đưa tiền cho cô, cô nhận.
Ba em cứ thế vội vã, đợi đến khi trở về quê hương quen thuộc, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, “Mọi cẩn thận một chút, đông quá.”
“Ôi chao, tiền của mất , thằng khốn nào…”
“Túi của cũng mất .”
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Vân Hoài và Vân Húc hai em bảo vệ Vân Đinh nhanh chóng chen khỏi cửa ga, đợi khi khỏi nhà ga xe lửa, cả ba đều chút luộm thuộm, tóc của Vân Đinh còn rối bù.
“Không chứ? Có mất thứ gì ?” Vân Hoài lo lắng hỏi cô em gái.
“Không, em giấu chặt lắm.” Không ? Giấu trong gian, ai mà trộm thì cô gọi là cha.
Có hai lao động khỏe mạnh, Vân Đinh chỉ cần vác chiếc túi vải bạt của là đủ, những thứ khác đều do hai em xách.
Vân Húc từ khi học viện Công an, một năm rèn luyện, vóc dáng, thể chất đều khác hẳn, trông chính trực.
Vân Đinh ngắm trai thứ hai và em trai một lượt, hài lòng gật đầu, mắt.
Năm chị em nhà họ đều ngoại hình khá , hai và em út tuy mùa hè đen sạm khá nhiều, nhưng đến mùa đông hồi phục, Vân Hoài cao một mét tám mươi mốt, Vân Húc năm nay cũng cao lên khá nhiều, ước chừng cũng gần một mét tám, chắc còn sẽ cao nữa.
“May mà với bố ngày nào về, thì họ ga chờ.”
“Cứ mỗi dịp gần cuối năm, nhà ga đông .”
“Chắc là mỗi năm sẽ đông hơn, đợi khi chính sách cởi mở, chạy khắp cả nước sẽ ít.”
Ba em trò chuyện, từ lúc nào về đến khu gia thuộc.
“Này, mấy xem, ba là con trai con gái nhà họ Vân ?”
“Hình như là , ngoài nhà họ , khu gia thuộc chúng còn ai tuấn tú như nữa chứ?”
“Bà Chung, thím Lô, ngày lạnh thế hai ngoài gì thế?”
Đến gần hơn, Vân Đinh hì hì chủ động chào hỏi.
“Ôi chao, Vân gia tiểu tứ? là mấy đứa ? Mấy đứa từ Kinh thành về ?”
“Vâng ạ! Vừa nghỉ là bọn cháu về ngay.”
Vân Hoài và Vân Húc cũng lượt chào hỏi.
Vân Đinh lấy từ trong túi một nắm kẹo cứng, chia cho bà Chung và thím Lô một ít, “Dạ, bà Chung, thím Lô, kẹo cho hai ăn ngọt miệng ạ, xe mệt lắm , bọn cháu về nhà đây.”
“Ôi chao, khách sáo quá, mau về nghỉ ngơi ! Mẹ mấy đứa ở nhà đó!”
Hai nắm kẹo, mặt mày đều hớn hở.
Vân Đinh hiểu rõ, những phụ nữ trong khu gia thuộc tầm quan trọng thế nào, thỉnh thoảng cho một chút lợi lộc nhỏ, khác đồn đại về nhà họ, những từng nhận ân huệ nhỏ sẽ phát huy tác dụng.
Khi về đến nhà, cửa sân mở rộng, bên trong thoang thoảng mùi thơm.
Vân Đinh hét lớn: “Mẹ ơi, con gái cưng của về nè! Mau mau đón , haha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-154.html.]
Vân Húc cũng chịu thua kém, “Mẹ ơi, con trai út quý báu của về .”
Vân Hoài gì hai đứa em ngây thơ.
Mẹ Vân đang rán mỡ heo, thấy tiếng liền vội vàng chạy .
Nhìn thấy con gái và các con trai về, mắt bà đỏ hoe.
Vân Đinh tiến lên ôm lấy , “Mẹ ơi, còn ạ? Không chúng con về ?”
Mèo con Kute
Mẹ Vân vỗ nhẹ cô, “Nói linh tinh gì đấy? Mẹ mừng chứ.”
Mẹ Vân đứa , đứa .
“Mẹ ơi, trong nồi của là gì thế?”
“Ôi chao! Mẹ đang rán dầu, sắp cháy .” Mẹ Vân lập tức lao bếp, may mà cháy.
“Trời đất ơi…”
“Mẹ ơi, lẽ nào nên cảm ơn con gái của ? Là con nhắc mà.”
“Con đó! Lên đại học mà vẫn lắm lời thế.”
“Lên đại học con vẫn là con gái của mà! À mà, Nữu Nữu ? Ở nhà bà ngoại ?”
“ , bà ngoại con bé tới đón .”
“Mẹ ơi, con mua mấy con vịt , lát nữa con mang một con sang cho chị, một con cho bà ngoại Nữu Nữu, còn ít bánh kẹo nữa.”
“Gửi cho nhà Vãn Đình một con nữa ! Bình thường họ giúp chúng mua thịt ít .”
“Vâng, con .”
Việc sắp xếp đồ đạc, Vân Đinh lo, hai cô tự giác hết.
“Mẹ ơi, con tắm đây ạ!”
Tuy là mùa đông, nhưng tàu về, tắm rửa thì luôn cảm thấy thoải mái, cách khu gia thuộc xa một nhà tắm công cộng, nhà tắm ở đây khác với ở Kinh thành, bên phòng đơn riêng, nhưng giá cao hơn nhiều so với bể tắm chung lớn, thường thì ít ai dám chi.
Phòng đơn riêng một mất năm hào một , bể tắm chung lớn chỉ một hào.
Vân Đinh quen tắm bể chung lớn, vì , thà bỏ năm hào.
Vân Hoài kéo Vân Húc cũng theo.
Vân Đinh tự bên khu nữ, hai em thì bên khu nam, hai còn giúp kỳ lưng, đây là thói quen học ở Kinh thành.
Đợi đến khi tắm rửa xong xuôi, cả đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Thật là dễ chịu…”
Khi ba em về đến nhà, Vân nấu mì cho họ, về đến nhà là họ ăn ngay bát mì nóng hổi.
“Đứa em họ nhà cô út các con, thi đại học trượt , cô út các con còn loan tin khắp nơi các con là em họ mà chịu giúp đỡ, còn đích đến nhà mắng cho bà một trận, nếu bà đến nữa thì các con cứ chào hỏi thôi, đừng để ý đến những chuyện khác.”
Vân Đinh ngừng động tác ăn mì, , “Mẹ ơi, thiệt thòi gì chứ?”
Vân Hoài và Vân Húc hai em cũng lo lắng Vân.
Điều khiến già trong lòng cảm thấy ấm áp, xem, các con của bà đều quan tâm bà kìa!
“Thế thì mà thiệt thòi ? Mẹ mắng một trận, bà còn dám ngoài, con nghĩ con ngốc ? Lỡ bà mà đ.á.n.h , nhất định sẽ chạy ngay!”
“Phì… Mẹ ơi, tự hào kể chuyện chạy trốn thế ạ?”
“Cái gọi là gì nhỉ… thức thời… gì nhỉ?”
“Mẹ ơi, là thức thời mới là tuấn kiệt ạ.”
“Haha…”
Đã lâu gặp các con, về đến nhà, tránh khỏi trò chuyện thật nhiều, kể những chuyện xảy ở nhà, Vân Đinh và các em cũng kể những chuyện thú vị ở Kinh thành cho , Vân Đinh tự nhiên là vui cực kỳ, nụ mặt ngừng.