Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 53: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:18:53
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mua vải
Vân Đinh để ý đến , trực tiếp tìm giúp đăng ký biển xe đạp.
Hàn Dương vì việc nên cũng nán lâu, dường như bắt chuyện với mấy.
Sau khi xong việc, Vân Đinh liền đến bưu điện gửi hàng khô về nhà, hồng táo cũng gửi ít, dặn dò Vân rằng phụ nữ trong nhà nên thường xuyên ăn hồng táo để bổ khí huyết. Cô gửi riêng từng phần, phần của chị cả cô cũng để Vân lấy cho là , may mà cô chị dâu mới về nhà cũng khá , loại nhiều chuyện.
Hôm nay thư của gia đình, mấy hôm nhân viên chuyển phát nhanh giao đến làng . Cô gửi gói hàng xong, định về.
Văn Tĩnh vội vàng gọi cô .
“Vân Đinh, mua vải ? Mẹ tớ là công nhân nhà máy dệt, tớ nhà máy một lô vải cần thanh lý, cần phiếu vải .” Văn Tĩnh hạ giọng với cô.
“Muốn chứ!”
“Vậy , đợi tớ một lát, tớ sắp tan , sẽ dẫn chọn.”
“Được, tớ sẽ đợi bên ngoài nhé!”
Vân Đinh đợi lâu, mười phút , Văn Tĩnh , “Đi thôi.”
Văn Tĩnh dẫn Vân Đinh đạp xe đến nhà máy dệt, bưu điện của họ tan sớm hơn một chút, nên nhà máy dệt lúc vẫn tan .
Chú bảo vệ nhận Văn Tĩnh, cô với chú một tiếng, chú liền trong gọi giúp.
Một lát , một phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục công nhân bước .
“Vân Đinh, đây là tớ.”
Sau đó, Văn Tĩnh sang giới thiệu Vân Đinh với .
“Cháu chào dì ạ.”
“Ôi, Tiểu Vân, chào cháu, Văn Tĩnh nhắc đến cháu, hôm nay cuối cùng cũng gặp , quả nhiên là xinh .”
“Dì khen cháu như , cháu ngại c.h.ế.t mất, ha ha…”
“Được , , vẫn tan mà! Mau dẫn chúng cháu chọn vải .”
“Ai, xem, suýt nữa thì quên mất việc chính.”
Mẹ của Văn Tĩnh quen đường quen lối chào hỏi bác bảo vệ, dẫn hai cô gái về phía nhà kho vải .
Mèo con Kute
“Mau , chỗ vải đều là hàng tồn mà nhà máy chọn lọc kỹ, tính là hàng chính phẩm, cần phiếu vải, rẻ lắm!” Văn Tĩnh kéo cô theo kho chứa đầy các cuộn vải.
Trong khí tràn ngập mùi vải bông và t.h.u.ố.c nhuộm hòa quyện, những kệ sát tường chất đầy từng cuộn vải, màu sắc tươi tắn hơn nhiều so với những tấm vải trong quầy hàng ở hợp tác xã mua bán.
Văn Tĩnh tiện tay rút một cuộn vải cotton mịn màu xanh hồ, mở một góc cho cô xem: “Cậu xem cái , chỉ một vệt mờ rộng hai ngón tay ở mép, trông như lúc nhuộm gấp đều, cắt bỏ chỗ đó , áo sơ mi thì thấy .”
Đầu ngón tay Vân Đinh lướt qua tấm vải, sợi cotton dệt dày đặc, sờ thoải mái. Cô nhấc một mảnh màu vàng ngỗng bên cạnh lên, mép vải vài centimet vân lộn xộn, nhưng phần giữa thì phẳng mịn, “Cái cũng quá khó nhận đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-53.html.]
“ chứ,” Văn Tĩnh lấy một mảnh vải nhung tăm màu xanh lá cây tươi, “Cậu xem cái , chỉ vài sợi trắng lẫn lớp lông nhung, từ xa căn bản thấy , quần thì bao. Nhà máy sợ hỏng thương hiệu, những loại chút nhỏ như thế đều dám đưa lên quầy hàng, chúng nhặt đồ hời thì quá !”
“Dì ơi, cháu thể mua thêm vài cuộn ạ?” Vân Đinh khẽ hỏi.
Cơ hội hiếm , cô chọn thêm mấy cây, tự dùng một ít, dùng hết cất cũng ích, gửi về nhà cho cha một ít. Mặc dù Vân cũng ở nhà máy dệt, nhưng vải của bên họ thật sự lớn, như những loại .
“Được, ngoài đừng gì nhé! Con cứ chọn , dì đây.”
Vân Đinh gật đầu, cô nghiêm túc lựa chọn.
Vân Đinh chọn vải cotton mịn, đủ các màu, ngoài còn lấy thêm một miếng vải nhung tăm.
Văn Tĩnh giúp cô gom mấy cây vải cotton mịn chọn một chỗ, quen thuộc chào chú quản kho: “Chú Trương ơi, mấy miếng chú cân giúp cháu với ạ?”
Chú Trương dùng chiếc cân đòn cũ cân từng cái một, ghi liệu cuốn sổ nhỏ, miệng lẩm bẩm: “Miếng màu xanh hồ ba cân bảy lạng, miếng màu vàng hai cân chín lạng, còn miếng màu trắng ngà bốn cân chẵn…” Vừa , chú ngẩng đầu báo : “Toàn là vải cotton mịn, nhỏ nên tính tám phân tiền một thước, tổng cộng mấy miếng là năm tệ hai hào sáu phân.”
Ngay đó, chú Trương nhấc miếng vải nhung tăm lên treo cân, quả cân trượt một chút dừng định, chú liếc vạch chia: “Vải nhung tăm dày dặn, tuy , nhưng cũng tính một hào một thước. Miếng hai cân sáu lạng, tổng cộng là ba tệ một hào hai phân, gộp với tiền lúc nãy là tám tệ ba hào tám phân.”
Vân Đinh ôm cuộn vải nặng trịch, trọng lượng của vải đè nặng cánh tay cô, nhưng trong lòng sáng bừng – hơn năm tệ mua gần bảy mươi thước vải, đủ để may ba bốn chiếc áo sơ mi mà vẫn còn thừa vải vụn, so với việc tính toán chi li dùng phiếu vải thì tiết kiệm hơn quá nhiều. Lại thêm chất vải nhung tăm dày dặn , sờ là bền bỉ, chút nhỏ cái giá hời thế thì thật chẳng đáng nhắc đến, món hời đúng là quá đáng giá.
“Chú Trương, đây ạ, tiền đây, cháu cảm ơn chú.”
Văn Tĩnh cũng chọn hai miếng, chọn nữa, đưa tiền xong, hai rời .
“Văn Tĩnh, thật sự cảm ơn và dì nhiều lắm, vải rẻ hơn một nửa so với ở hợp tác xã mua bán đó!”
“Ấy… đừng khách sáo thế, xem cũng thường xuyên mang đồ cho ?”
“Đi thôi, đến nhà ăn quốc doanh, hôm nay mời ăn cơm.” Vân Đinh hào phóng .
“Không cần ? Mình về nhà ăn là , đừng tốn kém thế.”
“Đi mà! Mình thật đấy, đùa .”
Văn Tĩnh thấy cô kiên trì, đành đạp xe theo , chỉ là cô cảm thấy Vân Đinh đạp xe cứ như đường zích zắc .
Lúc Vân Đinh cảm thấy, chiếc xe 26 inch vặn với cô, đến nỗi ngã, bản cô cảm thấy vững, may mà thời đại đường ít xe cộ, nếu với tay lái của cô, thật sự đáng lo ngại.
Khi họ đến nhà ăn quốc doanh, hôm nay đông nghẹt, nhiều là thanh niên trí thức, thấy mấy quen, Vân Đinh lượt chào hỏi, dẫn Văn Tĩnh tìm một bàn xuống.
Trong tủ kính ở quầy nhà ăn quốc doanh đặt tấm biển ghi các món hôm nay, chữ sơn đỏ rõ ràng: Thịt kho tàu (tám hào một suất, một lạng phiếu thịt), Rau xào (hai hào một suất), Trứng xào cà chua (bốn hào một suất), Củ cải hầm miến (ba hào một suất), Canh trứng. Món chính: Bánh bao bột mì, cơm gạo tẻ, bánh ngô hấp.
“Vân Đinh, chúng chỉ hai thôi, đừng gọi nhiều quá, hai cái bánh bao và hai món rau là .”
Vân Đinh hề do dự, với phục vụ: “Cho một suất thịt kho tàu, một đĩa trứng xào cà chua, hai cái bánh bao bột mì, với hai bát canh trứng nữa ạ.” Đồng thời đếm tiền và phiếu đưa cho phục vụ.
Phục vụ ghi sổ, giọng cao vút hô một câu: “Một suất thịt kho tàu! Một đĩa trứng xào cà chua!” Phía bếp vang lên tiếng xào nấu loảng xoảng, hòa cùng mùi thơm của cơm canh trong nhà ăn, khiến hai mua vải xong lập tức cảm thấy đói bụng.
Không chờ lâu, đồ ăn xong, lúc , đều tự quầy bưng về, hề khái niệm “khách hàng là thượng đế”.
“Tiểu Vân…” Ngay khi Vân Đinh đang cặm cụi ăn cơm, một giọng từ phía vọng đến.