Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 73: --- Lên núi thu hoạch

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:19:22
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi chia lương thực xong, lũ lượt lên núi.

 

Lúc , núi ít sơn hào, nhặt nhiều thì trong những ngày tránh rét, thể giảm bớt sự tiêu hao lương thực trong nhà.

 

Bất kể là dân làng thanh niên trí thức, ai nấy đều lên núi, núi náo nhiệt vô cùng.

 

Vân Đinh thể hiện sự độc đáo, ngày đầu tiên lên núi, cô cùng với đoàn, đến núi mới dần tản .

 

16. Mùa trong rừng thường thấy nhất là nấm trăn, nấm hương vị thơm ngon, là lựa chọn hàng đầu cho món gà hầm nấm, cho dù nỡ g.i.ế.c gà, thì chỉ nấm thôi cũng tuyệt .

 

Vân Đinh cũng một đường hái, mãi dần rời xa đám đông.

 

17. Không ai theo, cô dựa dị năng cảm ứng, đó tìm thấy nấm nguyên, sơn đinh tử, sơn tra.

 

"Ơ… nho dại…"

 

Cô hái một quả ném miệng, vị chua chua ngọt ngọt, cũng , cái thể dùng để ủ rượu.

 

Tất cả đều nhận lấy, còn thừa thì cho gian.

 

Vân Đinh theo cảm ứng đến một cây sồi to lớn, trong hốc cây một cặp nấm hầu thủ, hình dáng giống hệt đầu khỉ, to như cối đá, nặng đến mấy chục cân. Nấm hầu thủ thường mọc thành cặp, là một loại nấm vô cùng quý hiếm.

 

Vân Đinh đây là đầu tiên thấy nấm hầu thủ thật, đây cô chỉ từng xem qua hình ảnh.

 

Hạt dẻ cũng hái ít, đến lúc tránh rét thể dùng đồ ăn vặt, tiện thể gửi về nhà một ít.

 

ăn thịt gà hầm hạt dẻ, nhưng trong khu rừng , quả óc ch.ó và hạt dẻ phổ biến, năm ngoái cô tìm thấy một cây trong rừng sâu, lượng cũng nhiều, nếu thực sự tìm thấy, cô sẽ tự lên núi một ngày khác, sâu rừng để hái.

 

Quả óc ch.ó dại thời điểm cũng to như , nhỏ hơn một vòng, và vỏ khá dày, nhưng trong thời đại thiếu thốn vật chất , nhặt một túi mang về rang chín, đó là món ăn vặt hiếm của bọn trẻ.

 

Trong gian thu ít, chiếc gùi cũng gần đầy, cô còn định bắt thêm một con thỏ rừng xuống núi.

 

Ý nghĩ thoáng qua, một con thỏ rừng hoa lệ va ngất xỉu ngay mắt.

 

Vân Đinh: "…………"

 

Mèo con Kute

Đây là vận may cá chép vàng gì của cô thế?

 

Cô nhấc con thỏ rừng lên, tìm một sợi dây leo buộc chân nó ném gùi, dùng lá cây che kín gùi xuống núi.

 

Lúc xuống núi còn tiện thể nhặt thêm bó củi khô mang về.

 

Củi khô năm nay vẫn chuẩn đủ! Nghĩ đến thời tiết mùa đông ở đây, thật sự lạnh buốt.

 

Trên đường gặp Tiểu Hổ Tử, cô nắm một nắm sơn đinh tử đưa cho bé.

 

"Cảm ơn chị Tiểu Vân…" Cậu bé vẻ vui lắm, bình thường thằng bé gặp cô đều toe toét mà.

 

"Tiểu Hổ Tử, em thế?" Vân Đinh nghi hoặc hỏi.

 

"Bà của Tiểu Quân bệnh ạ." Tiểu Hổ Tử khẽ thở dài.

 

"Tiểu Quân là ai? Bạn em ? Sao chị từng thấy?"

 

"Tiểu Quân bình thường cắt cỏ heo kiếm công điểm, hoặc là ở nhà giúp việc nhà, nhà nó chỉ nó với bà nó thôi ạ."

 

"Ồ! Đừng buồn nữa, chuyện một đứa nhóc như em nên lo , chị sẽ tìm đội trưởng chuyện."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-73-len-nui-thu-hoach.html.]

Vân Đinh hết về tiểu viện, sắp xếp đồ đạc trong gùi, những thứ cần phơi thì mang phơi, xong xuôi mới đến trụ sở đội tìm đội trưởng.

 

Không thì thôi, chứ , thì vẫn nên với đội trưởng một tiếng, ý của Tiểu Hổ Tử thì nhà Tiểu Quân chỉ còn một bà nội, khó khăn thì làng nên giúp đỡ chăm sóc.

 

"Chú đội trưởng…" Vân Đinh gõ cửa, ló đầu .

 

Trong trụ sở đội lúc chỉ đội trưởng và kế toán, cô lên tiếng, hai đều về phía cửa.

 

"Chú kế toán cũng ở đây ạ! He he…"

 

Người kế toán tên Lý Đức Minh, ông và gật đầu với Vân Đinh.

 

"Con bé, chuyện gì?" Đội trưởng hỏi cô.

 

Vân Đinh bước , khách khí tự kéo một chiếc ghế xuống, bắt đầu trình bày ý định: "Cháu đường gặp Tiểu Hổ Tử, thấy thằng bé vui, cháu liền tiện miệng hỏi một câu, kết quả nó bà của bạn nó là Tiểu Quân bệnh, hỏi thêm mới , nhà Tiểu Quân chỉ còn nó với bà nó, thế nên, cháu mới nghĩ đến tìm hai chú để chuyện, xem nên xem tình hình ạ?"

 

Lý Kiến Quốc và Lý Đức Minh xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, một cái: "Chúng bây giờ qua đó xem ."

 

Vân Đinh nghĩ nghĩ, dù bây giờ cũng việc gì, cô cũng theo xem .

 

theo đội trưởng và kế toán về phía cuối làng. Từ xa thấy căn nhà đất thấp lè tè đó.

 

Đội trưởng đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt , đống củi trong sân vẫn chất gọn gàng, vài cành củi nhỏ gió thổi lăn lăn . "Dì Diêu? Có nhà ?" Ông gọi một tiếng, trong nhà tiếng đáp , chỉ một tràng ho khan mơ hồ, thở thoi thóp.

 

"Trong nhà ạ!" Một giọng trẻ con non nớt từ bên trong truyền , chắc là Tiểu Quân.

 

Kế toán Lý vén rèm cửa, một luồng khí lạnh lẫn với mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng ùa . Vân Đinh theo , mắt cô đầu tiên bóng tối trong nhà cho lòa – giấy dán cửa sổ dày, che cả ánh nắng, chỉ lờ mờ thấy một đang co ro ở góc giường.

 

Bên thành giường một đứa bé , chắc năm sáu tuổi, mặc một chiếc áo bông cũ rộng thùng thình, tay nhỏ nắm chặt cổ tay gầy gò của bà đang lộ ngoài chăn, thấy động tĩnh thì ngước mặt lên rụt rè, má lạnh cóng đỏ ửng, lông mi còn vương lệ.

 

Bà lão gọi là dì Diêu gắng sức mở mắt, đôi mắt đục ngầu đảo quanh, thấy đến, chống dậy, nhưng một tràng ho dữ dội ghì chặt lồng ngực. "Đội… Đội trưởng…" Giọng bà khàn đặc như giấy nhám cọ xát, mỗi khi một chữ thở hổn hển.

 

Vân Đinh lúc mới rõ, dì Diêu từng gặp đây, chỉ là tình cảnh gia đình bà.

 

Gò má bà lão nhô cao, hai bên má ửng hồng bất thường, lớp chăn mỏng, thể hình như gầy một vòng so với cô gặp. Kế toán Lý cũng đến bên giường bà lão, thở dài : "Dì , dì cảm lạnh ? Sao sớm?"

 

Tiểu Quân rụt rè dựa sát bà nội, nhỏ giọng : "Bà … Tối qua ho cả đêm…" Lời còn dứt, mắt thằng bé đỏ hoe, tay nhỏ khẽ vỗ lưng bà nội, động tác học dáng dấp, nhưng toát lên vẻ hiểu chuyện phù hợp với lứa tuổi.

 

Vân Đinh thấy mà lòng khỏi xót xa, cô đưa tay sờ đầu Tiểu Quân, chạm một mảng lạnh buốt, khẽ hỏi: "Buổi tối ngủ lạnh ?"

 

Tiểu Quân gật đầu, nhanh chóng lắc đầu, mắt liếc bà nội, sợ bà lo lắng.

 

Đội trưởng một bên chuyện với bà lão rằng lát nữa sẽ cho y sĩ chân đất trong đội đến khám, đội sẽ giúp đỡ những gì thể, bà lão ngừng gật đầu, tiếng ho khan lẫn trong tiếng nức nở.

 

Gió vẫn rít lên ngoài cửa sổ, khí trong nhà lạnh nặng nề.

 

"Vừa đến vội vàng, mang theo gì cả, lát nữa sẽ gửi đến cho hai bà cháu."

 

"Không… khụ khụ… … khụ." Dì Diêu ho dữ dội, trọn câu, mà thấy đau lòng.

 

"Tiểu Quân, nước nóng ? Cho bà uống một chút." Vân Đinh hỏi.

 

"Có ạ, ở đây." Tiểu Quân cẩn thận bưng đến một chiếc lọ sành sứt miệng.

 

Vân Đinh vội vàng đón lấy, Tiểu Quân chạy lấy một cái bát, Vân Đinh rót chút nước nóng , đưa cho bà Diêu uống.

 

Dì Diêu lúc mới đỡ hơn chút, mỉm với Vân Đinh.

 

 

Loading...