Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 78: Đường về ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:19:27
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị Tiểu Vân, cháu ông bà nội cháu , chị sắp về nhà ăn Tết ạ? Nhà chị xa ạ?” Tiểu Trụ Tử tò mò hỏi.
“Xa chứ, tàu hỏa mất ba ngày lận! Haizzz…”
“Chị Tiểu Vân, chị vất vả thật đó, là, lớn lên cháu cưới chị nhé? Như nhà chị sẽ ở đây luôn, còn xa nữa.”
“Haha…” Vân Đinh những lời trẻ con ngây ngô của Tiểu Trụ Tử chọc cho phá lên, thật sự quá buồn .
“Đợi em lớn, chị già , với , cho dù lấy chồng, thì nhà đẻ của chị vẫn mãi là nhà của chị chứ! Chị thể nào lấy chồng bỏ rơi bố và nhà ?”
“Cũng đúng ha! Vậy đây ạ?”
“Cái thằng ranh con , ngoan ngoãn ăn cơm lớn nhanh , chuyện lớn em ít lo lắng thôi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, Vân Đinh mua vé tàu hỏa ngày 20 tháng Chạp, sáng hôm đó cô dậy sớm, vốn định tự đạp xe xe khách, tìm cơ hội cất xe đạp gian.
Không ngờ Dương Thanh Thanh cô miễn cưỡng đưa cô một chuyến.
Người thật là, rõ ràng lòng , nhưng năng cứng nhắc cứ như tình nguyện .
Thực sự là một mỹ nhân ngoài lạnh trong nóng.
Vân Đinh xếp mấy bộ quần áo để , mang theo ít đồ khô, gói đồ trông vẻ lớn nhưng thực chỉ là bề ngoài, đồ đạc đều ở trong gian, đến lúc gần về nhà thì lấy là , dù cái gói đồ lớn che chắn, khác cũng bên trong cô những gì.
Dương Thanh Thanh xe khách Vân Đinh lên xe, Vân Đinh lên thì may mắn vẫn còn chỗ , còn là chỗ cạnh cửa sổ, cô đầu vẫy tay chào tạm biệt Dương Thanh Thanh, dường như thấy sự lưu luyến trong mắt đối phương.
Bỗng nhiên cảm thấy xót xa cho Dương Thanh Thanh, những ngày Tết sum vầy cả nhà vui vẻ, cô chỉ thể ở trong cái sân nhỏ tri thanh lạnh lẽo.
Cô ít nhiều cũng hiểu cảnh gia đình của Dương Thanh Thanh ở thế giới , thật sự là một lời khó , thảo nào cô cắt đứt quan hệ, nếu là cô, cô cũng sẽ như .
Mặc dù vẫn còn một tri thanh về nhà, nhưng cô từ đến giờ giao du với ai cả! Tính thì, chẳng vẫn chỉ một cô ?
Xe khởi động, Vân Đinh còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác, chủ yếu là cái xe khách , quá hôi, mùi gì cũng , cô lấy tay áo bịt mũi, nhắm mắt , như mới khá hơn một chút.
Xe khách lắc lư, may mắn là suốt chặng đường gặp kỳ quặc nào, thuận lợi đến ga xe lửa trong thành phố.
Lúc ga xe lửa cũng khá đông , tuy cảnh tượng đông đúc như vận chuyển mùa xuân , nhưng cũng đông hơn nhiều so với ngày thường, nhiều là tri thanh hạ hương về nhà thăm .
Vân Đinh xem giờ, chuyến tàu của cô còn nửa tiếng nữa mới đến ga, cô tìm một chỗ đợi lát, may mà cô mặc nhiều quần áo, nếu thì gió lạnh rít từng cơn thật sự là c.h.ế.t .
Mãi đến khi tàu ga, Vân Đinh đợi thêm một phút nào nữa, lúc khu vực chờ tàu giống như , nó là ngoài trời mà!
Vân Đinh vất vả chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng lên tàu hỏa, kiếm chỗ , tuy là ghế cứng nhưng vẫn hơn là .
Cô đặt gói đồ của xuống, mới chỗ, ngoài cửa sổ, là những với dáng vẻ vội vã.
lúc cô đang xuất thần, một cô gái đối diện cất tiếng hỏi cô: “Chào cô, đồng chí, cô cũng là tri thanh hạ hương ?”
Vân Đinh đầu cô gái, cô gái làn da đen, má còn đỏ ửng vì lạnh.
Vân Đinh mỉm gật đầu đáp : “Chào cô.”
“Cô hạ hương ở ? Sao da cô vẫn trắng nõn thế , thật ghen tị với cô.”
“Ha ha~ vốn dĩ da trắng, đen sạm, thật hạ hương mỗi ngày cũng ít việc nông, mệt c.h.ế.t luôn.”
“Oa! Thật quá, cô xem , sắp thành than đen đây.”
Vân Đinh cứ thế chuyện suốt chặng đường, lúc mới , cô gái đối diện tên là Phan Hồng, cũng là tri thanh hạ hương, hỏi thì địa điểm hạ hương của hai cũng cách quá xa, dù thì cũng thuộc cùng một công xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-78-duong-ve.html.]
Hễ nhắc đến việc về nhà, sắc mặt Phan Hồng trở nên tươi tắn rạng rỡ.
Cô ba năm về nhà.
Khi câu , cô chút chua xót.
Lúc đầu là Vân Đinh và Phan Hồng chuyện, đợi khi quen thuộc hơn một chút, hai cô gái khác bên cạnh cũng tham gia , đều là tri thanh hạ hương, nhanh chóng trò chuyện sôi nổi.
Chủ đề ngoài việc đại đội hạ hương thế nào, ở đó .
Sau khi trò chuyện như , Vân Đinh mới phát hiện, đại đội Hướng Dương của các cô coi như là , đại đội trưởng chính trực, dân làng cũng còn coi , chỉ là đôi khi vài cho lắm thôi.
Phan Hồng đại đội mà các cô đang ở, đại đội trưởng gì, cho tri thanh ít công điểm thì thôi , chuyện gì cũng đến lượt tri thanh.
Các cô việc cật lực đến c.h.ế.t sống cũng chỉ tối đa sáu công điểm, cuộc sống thật sự khó khăn, ăn đủ no là chuyện thường.
Lương thực phân phát là loại kém nhất, các cô tri thanh nỗi khổ khó thành lời, nhiều nữ tri thanh chịu nổi gả cho những đàn ông trong làng, nhưng Phan Hồng , cô luôn cảm thấy, sớm muộn gì các cô cũng sẽ cơ hội về thành phố.
Một tri thanh thậm chí tiền mua vé, chỉ đành trốn vé, ví dụ như hai cô gái bên cạnh Phan Hồng, cứ hễ đến ga nhân viên tàu bắt đầu kiểm tra vé là các cô căng thẳng chịu nổi, mỗi đều chỉ thể trốn nhà vệ sinh.
Phan Hồng năm nay gặp may, lên núi tìm một cây linh chi, bán kha khá tiền, nếu thì cô cũng sẽ là một trong những trốn vé. Nếu thực sự hết cách, họ cũng lợi dụng của công như , tất cả đều là do ép buộc.
Vân Đinh cũng thấy khá cảm động.
Giữa chừng, đợi ai nấy lấy lương khô , Vân Đinh mới chợt nhận cũng ăn gì.
Để quá nổi bật, cô chuẩn một ít bánh ngô và bánh bột ngô thô.
Ban đầu còn ăn thứ gì ngon hơn một chút, nhưng ba cô gái đối diện, cô thôi ý định, thôi, khiến họ thêm chạnh lòng nữa.
Mèo con Kute
Đoạn đường xe lửa thực sự chậm, cảm giác thời gian trôi qua lâu mà vẫn nửa quãng đường.
Ăn xong một chiếc bánh ngô và một chiếc bánh bột ngô thô đơn giản, Vân Đinh ăn gì từ sáng đến giờ, nên cũng tinh thần uể oải.
"Phan Hồng, vệ sinh một lát, phiền các cô trông giúp đồ của nhé."
Thật trong gói đồ của cô vật gì quý giá, nhưng khác !
"Được, cô cứ ! sẽ trông giúp cô."
Vân Đinh liền về phía nhà vệ sinh, nhà vệ sinh xe lửa thời đó cũng khó thành lời, cái mùi đó...
Vân Đinh nín thở bước , lập tức tiến gian.
"Phù~" Hít một thật sâu khí trong lành trong gian, cô mới cảm thấy sống .
Không gian và thế giới bên ngoài sự chênh lệch về thời gian, vì , cô ăn no nê trong gian, đó nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc mới thấy thoải mái hơn nhiều. Cô cũng nán lâu, tính toán thời gian, đủ là cô ngoài.
"Phan Hồng, các cô một chút ? Nếu thì chân cẳng đều chịu nổi ."
"Được thôi, phiền cô trông giúp đồ của nhé, một chút."
Họ cũng ngoài lâu , chủ yếu là sợ gặp nhân viên tàu, nhỡ kiểm vé, giải thích rõ ràng, nên suốt chặng đường đều nơm nớp lo lắng.
"Các cô xem, ngày tháng như thế bao giờ mới hồi kết? Chúng còn thể về thành phố ?" Cô gái tên Lô Lệ cạnh Phan Hồng nhẹ giọng đầy tuyệt vọng.
Phan Hồng mắt đỏ hoe khẽ vỗ cô , trong mắt ánh lên sự kiên định, " tin sẽ ngày đó, chúng kiên trì."
Vân Đinh kinh ngạc sự kiên định của Phan Hồng, cô lịch sử sẽ diễn biến thế nào, nhưng Phan Hồng thì gì! Ý chí của cô gái , chắc chắn cũng sẽ nên chuyện.