Gã đàn ông bất mãn lườm Tiểu Kiệt một cái, dắt tay Ca Cao trạm xá.
Ca Cao vẫn giữ vẻ cao ngạo. Dù bệnh đến mệt lả, cô bé cho gã bế dắt tay, chỉ thở phì phò theo . Có vài dân ngang qua, nên gã cũng đành chịu, dắt cô bé trạm xá.
Trong xe, Tiểu Kiệt và An An gã còn dùng d.a.o chỉ , dám lên tiếng. Mặc dù qua , nhưng ai phát hiện hai em.
Khoảng hai mươi phút , gã đàn ông cùng Ca Cao . Gã mang theo một túi t.h.u.ố.c và một ít đồ ăn ném lên xe.
Gã với gã còn : “Tao bảo bác sĩ kê thêm ít t.h.u.ố.c nữa, lỡ ai bệnh thì khỏi phiền phức.”
Ca Cao lên xe, Tiểu Kiệt vội vàng ôm Ca Cao lòng, tay luồn túi áo em, sờ soạng. Đồ vật còn nữa.
Bọn chúng mua một ít bánh ngọt, tất cả cùng ăn. Tiểu Kiệt đút t.h.u.ố.c cho Ca Cao. Cậu ôm chặt Ca Cao lòng, dùng áo khoác của đắp cho Ca Cao như một chiếc chăn: “Em ngủ một giấc , mồ hôi là sẽ hạ sốt thôi.”
Ca Cao hai mắt tròn xoe trai, hỏi điều gì đó nhưng dám.
Tiểu Kiệt dịu dàng: “Đợi em hết bệnh , ba sẽ đến đón chúng về nhà.”
Lúc , Ca Cao mới nhắm mắt và ngủ.
Chiếc xe khởi động, tiếp tục lăn bánh.
Trong trạm xá thôn, chỉ hai bác sĩ đang việc. Hôm nay nhiều bệnh nhân.
Một bác sĩ với : “Cái thằng bé lúc nãy đến khám bệnh, chẳng khác gì con gái, trắng trẻo sạch sẽ.”
Bác sĩ còn gật gù đồng tình: “Chắc là nơi khác đến. ở đây bảy tám năm , bao giờ thấy hai cha con .”
Đang trò chuyện, hai đột nhiên phát hiện một vật ghế.
“Cái gì đây?” Một bác sĩ nhặt lên, “Cái vòng tay ai rơi thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/678.html.]
“Vòng tay ngắn thế , chắc của đứa trẻ nào đấy.” Bác sĩ nhớ : “Hôm nay chỉ một đứa trẻ đến khám thôi.”
Vị bác sĩ cầm chiếc vòng tay đuổi theo ngoài, quanh quẩn khắp nơi nhưng sớm thấy bóng dáng hai cha con . Hắn đành về phòng khám, cẩn thận đặt chiếc vòng ngăn kéo, nghĩ bụng hai cha con mà phát hiện thiếu mất món đồ thì thế nào cũng sẽ tìm.
Trong chiếc xe tải cũ kỹ, Ca Cao uống t.h.u.ố.c xong thì trong lòng Tiểu Kiệt. Có lẽ trong mơ bé gặp Trình Cảnh Mặc nên gọi "Ba ba, ba ba" hai tiếng khúc khích . An An lặng lẽ tựa tiểu Kiệt, đôi mắt đen láy còn vẻ trong veo thường ngày, cái miệng nhỏ mím chặt, gương mặt nặng trĩu những ưu tư.
Tiểu Kiệt cúi đầu hôn nhẹ lên tóc An An, thầm: "Ba ba sẽ tìm thấy chúng sớm thôi."
An An ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng.
Nhìn con đường hun hút phía , trong lòng Tiểu Kiệt một nữa dâng lên hi vọng. Ban đầu, tính biển xe lên một mảnh vải nhét túi Ca Cao, dặn Ca Cao lén thả ở trạm y tế. Ca Cao mới bốn tuổi rưỡi, lo Ca Cao , mà nếu gã đàn ông phát hiện thì chuyện coi như hỏng bét. Đặc biệt là , kẻ chủ mưu, thể sẽ gã giết, vứt xác ở nơi đồng m.ô.n.g quạnh, thế thì còn thể bảo vệ các em đây?
Sau một hồi suy tính , chỉ cất chiếc vòng tay túi áo Ca Cao và dặn em tìm cơ hội rơi nó trong phòng khám. Dù phát hiện, cũng thể dối rằng chiếc vòng đứt nên vô tình rơi mất. Các em mất tích lâu như , chắc chắn lớn đang tìm kiếm khắp nơi. Bác sĩ mà tìm thấy chiếc vòng, hẳn là sẽ giao cho công an, và từ đó họ thể theo manh mối.
Tiểu Kiệt hề , ba ngày bốn đêm rong ruổi, bọn trẻ sớm rời khỏi địa phận Bắc Kinh. Hiện tại, chúng đang ở một bản làng vùng núi hẻo lánh thuộc một huyện của Tề Thành, nơi mà thông báo tìm kiếm trẻ lạc vẫn dán tới.
Ở một bờ đại dương khác.
Sau khi thành xuất sắc nhiệm vụ, Vu Hướng Niệm và các đồng chí trong đoàn cuối cùng cũng vài ngày nghỉ ngơi.
Vào nửa đêm hôm đó, Vu Hướng Niệm bỗng giật tỉnh giấc. Cô ngủ hề yên, cơn ác mộng chập chờn hết cảnh đến cảnh khác. Ba đứa trẻ co ro trong một chiếc xe, buồn bã, chật chội và ngừng xóc nảy. Ca Cao thì ốm, Tiểu Kiệt ôm lòng. An An cũng hệt như bệnh, còn chút sức sống nào.
Cảnh tượng tiếp theo, cô thấy đang ở một khu đất hoang. Ca Cao xổm vệ sinh, còn Tiểu Kiệt lén lút buộc một mảnh vải bụi cây. Trên mảnh vải chữ, cô thật rõ nhưng tài nào thấy .
Cuối cùng, chiếc xe lật xuống một vách núi.
Vu Hướng Niệm hét lên, bật dậy cơn choáng váng vì cú lật xe trong mơ. Trong màn đêm tối mịt, trái tim cô đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực. Cô mở choàng mắt, thở dốc. Sau một thoáng sững sờ, cô bàng hoàng nhận , con cô xảy chuyện!
Cô vội vã nhảy xuống giường, quên cả giày, chạy tới gõ cửa dồn dập phòng quán trưởng.
Trong sứ quán một chiếc điện thoại chuyên dùng để liên lạc công việc, thể gọi xuyên quốc gia, nhưng quán trưởng duyệt và do cán bộ phụ trách liên lạc gọi . Hơn nữa, điện thoại thể gọi thẳng về nhà mà chỉ thể gọi tới một cơ quan chuyên trách. Vì , trừ khi cực chẳng , ai dùng điện thoại cho việc riêng.