Phương Lưu Tài vẫn đang viện, Phương Tuấn Đồng đang chăm sóc . Ông nội Tiểu Kiệt và Phương Tú Diễm còn nơi nào để nên cũng tá túc luôn tại bệnh viện.
Phương Lưu Phúc và bà nội giam giữ, gia đình họ Phương lập tức mất trụ cột, mũi chịu sào.
Khi Tiểu Kiệt bước , bốn nhà họ Phương đang ủ rũ giường bệnh.
Thấy Tiểu Kiệt đến, ánh mắt Phương Lưu Tài sáng lên, liền lấy lòng : “Tiểu Kiệt, cháu đến ? Mau mau đây .”
Tiểu Kiệt cạnh giường bệnh, giọng điệu lạnh lùng: “Cháu đến để đòi tiền mà chú cho các mượn.”
Biểu cảm bốn nhà họ Phương cứng . Phương Lưu Tài hừ lạnh một tiếng: “Đòi tiền gì? Bọn mượn tiền chú mày bao giờ !”
Dù mượn tiền là Phương Lưu Phúc. Hắn giam , cứ c.ắ.n chặt nhận là .
Tiểu Kiệt vẫn giữ thái độ dửng dưng: “Nếu các định quỵt nợ, cháu thể kiện các . Đây là Bắc Kinh, là nơi thực thi pháp luật, tôn trọng công lý, nơi các giở trò gì cũng .”
“Hơn nữa, cháu sẽ đòi hết bộ tiền trợ cấp liệt sĩ của bố cháu. Cháu những để các dùng một đồng tiền trợ cấp nào nữa, mà còn đòi tất cả tiền các nhận đây!”
Phương Lưu Tài và ông nội Tiểu Kiệt đến việc bé đòi tiền trợ cấp thì trong lòng lập tức rối bời, hoảng loạn.
Số tiền trợ cấp hằng năm đó, đối với họ, là một khoản thu nhập hề nhỏ. Tính toán sơ qua, mấy năm qua họ nhận đến một vạn thì cũng bảy tám ngàn đồng. Tiểu Kiệt đòi họ trả, họ lấy tiền mà trả? Tiền tiêu hết từ lâu .
Phương Lưu Tài và ông nội Tiểu Kiệt đều là những chủ kiến. Ngày thường, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Phương Lưu Phúc và bà nội Tiểu Kiệt quyết định. Ngay cả lên Bắc Kinh cũng là do Phương Lưu Phúc nghĩ , và bà lão bàn bạc quyết định dắt cả nhà .
“Rốt cuộc các trả ?” Tiểu Kiệt hỏi, “Hay là các cũng giam ?”
“Đứa nhỏ , gì kỳ ?” Phương Lưu Tài gượng gạo, tìm cách xoa dịu: “Làm như bọn quỵt nợ .”
Tiểu Kiệt hề buông lỏng, bé dứt khoát đưa tay : “Trả tiền !”
Phương Lưu Tài đành bảo Phương Tuấn Đồng đưa chiếc túi cho . Hắn giường, tình nguyện mở túi , đếm ba mươi lăm đồng tiền, đập tay Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt cất tiền túi, lạnh lùng họ: “Làm đường đường chính chính, đừng nghĩ đến mấy trò xảo trá, đường ngang ngõ tắt nữa! Và nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đến tìm cháu nữa, cháu với các bất kỳ quan hệ gì!”
Trước đây, từng nghĩ đến chuyện đòi tiền trợ cấp, nhưng chú bảo cần tính toán. Chú , trong nhà tiền nuôi , bảo đừng lo lắng. Tiền trợ cấp cũng phần của ông bà nội, già ở nông thôn nguồn kinh tế nào, dựa tiền đó để dưỡng lão.
Chú là rộng lượng, lương thiện như , mà những tự nhận là " " của , những hề ơn chú nuôi dưỡng cưu mang bao nhiêu năm qua, còn bám lấy chú ăn vạ, việc .
Cậu sẽ bao giờ giống họ !
Cậu trở thành như chú !
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/709.html.]
Thoáng chốc đến tháng Bảy. Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương nghiệp, cả hai đều phân công về một quân khu ở Bắc Kinh.
Họ đều khôi phục chức vụ cũ, cấp chính đoàn, và nhận mức lương cao hơn 45 đồng so với lúc họ công tác ở Nam Thành. Tính , hiện tại, mỗi nhận 185 đồng lương mỗi tháng.
Thời gian , hai vẫn ở ký túc xá của đơn vị trong tuần, chỉ cuối tuần mới về nhà.
Vu Hướng Dương cầm cuốn sổ lương, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, sức khoe khoang: “ đây rèn luyện thói quen cần kiệm tiết kiệm đấy nhá, mà giờ lương bỗng dưng tăng vọt thế , tiêu cho hết đây?”
Trình Cảnh Mặc liếc một cái, giọng điệu chẳng hề chút cảm xúc: “Đừng mà trò.”
Vu Hướng Dương vẻ thở dài một đầy giả tạo: “Ăn uống, ngủ nghỉ, quần áo đều chẳng tốn xu nào, mà Niệm Niệm thì chẳng moi tiền của . Cậu xem, tiền nên tiêu thế nào đây?”
Ngay lập tức, Trình Cảnh Mặc giật phắt cuốn sổ lương từ tay : “Để giúp tiêu!”
Vu Hướng Dương vội giơ tay định đoạt , nhưng Trình Cảnh Mặc nhất quyết buông. Hai giằng co .
Trình Cảnh Mặc giữ chặt cuốn sổ lớn: “Giật cái gì mà giật? Cậu là lão quang côn tiêu tiền ! đây vợ, đủ nếp đủ tẻ, chi tiêu tốn kém hơn nhiều!”
Nghe đến đó, Vu Hướng Dương dường như chợt nhớ điều gì, sắc mặt bỗng chùng xuống, còn giằng co nữa, lưng bước .
Trình Cảnh Mặc vẫn đó, trong tay cầm cả hai cuốn sổ lương. Một cảm giác áy náy chợt dâng lên. Xem , những lời vô tình của đ.â.m trúng nỗi đau của Vu Hướng Dương, khiến nhớ đến Ôn Thu Ninh.
Vu Hướng Dương bước con đường dẫn đến văn phòng, lòng cảm thấy trống rỗng.
Ôn Thu Ninh chính là vết thương đau đớn nhất và cũng là duy nhất trong sâu thẳm trái tim .
Nếu vì những chuyện , lẽ lúc và Thu Ninh cũng một, hai đứa con.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày , với Ôn Thu Ninh, chỉ cần nghiệp, sẽ xin cấp nhà ở gia đình, hai sẽ sống trong khu nhà thuộc viện, ngày ngày bên .
giờ đây, chỉ còn lẻ loi, cùng mấy đàn ông khác chen chúc trong ký túc xá bộ đội ngột ngạt.
Hơn một năm qua, sự đốc thúc và mai mối của Triệu Nhược Trúc và Lâm Vận Di, cũng xem mắt hai . Cả hai , đối phương đều lòng với , nhưng thì chẳng chút cảm xúc nào.
Nhìn khuôn mặt họ, Vu Hướng Dương luôn vô thức nhớ những ngày tháng và Ôn Thu Ninh từng trải qua.
Tình cảm dành cho cô từ sự đồng cảm, đến lòng ngưỡng mộ, dần dần thành sự rung động thể kiểm soát. Từng chút, từng chút một, yêu cô.
Mà Ôn Thu Ninh, cũng chỉ khi đối diện với , mới thể thoải mái, và đôi mắt , cũng chỉ khi , mới ánh lên sự ấm áp.
Đã từng yêu sâu đậm, từng nỗ lực hết , trải qua đủ vị đắng cay ngọt bùi, mà cuối cùng, vẫn đành buông tay.