*** 722 và 723 thiếu ạ, là chuyển cảnh thật :))) ***
Chiều Chủ nhật, Trình Cảnh Mặc cùng Vu Hướng Dương trở đơn vị. Vu Hướng Niệm thẳng tới nhà khách Tứ Hải.
Mấy năm , khi Hạ Thanh Vân như với Vu Hướng Dương, nếu vì rộng lượng bỏ qua, Vu Hướng Niệm tay xử lý cô . Giờ đây, thấy Vu Hướng Dương càng ngày càng thành công, lòng cô nổi lên những toan tính an phận. Hôm nay, nếu dạy cho cô nàng " xanh" một bài học nhớ đời, Vu Hướng Niệm cảm thấy sẽ điên mất!
Vu Hướng Niệm đến một chuyến công cốc. Hạ Thanh Vân ở nhà khách. Cô đợi đến tận tối mịt mà vẫn thấy bóng dáng nào. Dù nhà khách cũng ở gần đơn vị, Vu Hướng Niệm đành nghĩ, mai tan sẽ .
Ở một diễn biến khác, Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc về đến doanh trại lâu, điện thoại tìm.
Vu Hướng Dương nhíu mày hỏi thông tin: “Có vẫn là cô gái gọi mấy ?” Hắn hề điện thoại của Hạ Thanh Vân.
Người thông tin lắc đầu: “Nghe giọng giống.”
Lúc , Vu Hướng Dương mới miễn cưỡng . Đầu dây bên là một giọng phụ nữ lạ hoắc. Cô , Hạ Thanh Vân hôm nay gặp một đám lưu manh, khi chạy trốn thì thương ở chân, hiện đang trốn trong nhà cô dám ngoài. Chính Hạ Thanh Vân nhờ cô gọi điện thoại giúp, bảo Vu Hướng Dương đến đón. Cô còn cung cấp cả địa chỉ.
Vu Hướng Dương bực bội: “Bị thương thì đến bệnh viện, bác sĩ!”
Người phụ nữ liền : “Chân cô thương, . Hơn nữa trời sắp tối , nhỡ ngoài gặp mấy tên lưu manh đó thì ?”
Vu Hướng Dương mà trong lòng đầy nghi ngờ: “Làm gì nhiều lưu manh đến thế chứ?”
Người phụ nữ đổi giọng: “Cô bảo đồng chí là duy nhất cô quen ở Bắc Kinh, nên mới nhờ tìm. cũng quen cô , chỉ thấy một con gái mà đáng thương quá, nên mới tay giúp thôi. Nếu đồng chí giúp, sẽ về , để cô tự tìm cách.”
Lời đó như gọng kìm siết lấy Vu Hướng Dương, khiến thể từ chối. Một xa lạ còn sẵn lòng giúp đỡ, trong khi là một quân nhân, từng quen Hạ Thanh Vân. Nếu giúp, mà lỡ chuyện gì xảy , chắc chắn sẽ áy náy khôn nguôi.
Đầu dây bên cúp máy. Vu Hướng Dương vẻ mặt ủ ê bước khỏi phòng thông tin.
Trình Cảnh Mặc, với ánh mắt tinh tường của một lính, thấu sự bực dọc của đồng đội: “Lại là Hạ Thanh Vân ?”
Vu Hướng Dương kể câu chuyện qua điện thoại.
Trình Cảnh Mặc trầm ngâm một lát đưa lời đề nghị: “Hay là để xem cho.” Hắn hiểu rõ, Vu Hướng Dương hề dây dưa với Hạ Thanh Vân. lỡ như cô thật sự gặp chuyện thì Vu Hướng Dương sẽ yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/723.html.]
Vu Hướng Dương cũng thấy bất lực, đành : “Đi cùng .”
Trên đường, hai đạp xe song song, phóng vội vã. Vu Hướng Dương bực đến mức nghiến răng: “Ngày xưa quỷ ám kiểu gì mà thích cô nhỉ?! Sao mà phiền phức thế ?!”
Trình Cảnh Mặc thoáng : “Cậu thích những xinh ?”
“Đấy là ngày xưa thôi!” Vu Hướng Dương dứt khoát đáp. “Bây giờ thấy nội tâm quan trọng hơn nhiều! Nhìn Ôn Thu Ninh mà xem, thật thà, chân thành, gặp chuyện thì dũng cảm đối mặt, chẳng bao giờ phiền khác. Chỉ hai điểm thôi, cô hơn Hạ Thanh Vân cả trăm !”
Trình Cảnh Mặc sớm thấu suy nghĩ của . Anh thản nhiên : “Người nội tâm , sẽ chẳng bao giờ tìm đến .”
Vu Hướng Dương thế thì nghẹn lời: “Này, chuyện thì đừng !”
Trình Cảnh Mặc nghiêm túc hơn: “Cô cứ tìm thế cũng cách. Hôm nay, cho rõ ràng. Mặc dù việc gì thì cũng đừng tìm nữa.”
Vu Hướng Dương gật đầu: “ cũng nghĩ thế!”
Đơn vị của họ ở vùng ngoại thành phía Nam, còn địa chỉ phụ nữ ở tận ngoại thành phía Tây. Hai nơi cách khá xa. Hai đạp xe thật nhanh, cũng mất hơn nửa tiếng mới tới.
Khi trời chạng vạng tối, họ tìm đến ngôi nhà của phụ nữ. Ngôi nhà trông cũ kỹ và xập xệ, cánh cổng xiêu vẹo gần như cũng như . Bên trong chỉ là một cái sân nhỏ và một gian phòng chật hẹp. Bước phòng chính, chỉ thấy một cái bàn và vài cái ghế, chẳng mấy đồ đạc.
Hạ Thanh Vân đang đối diện với một phụ nữ khác. Vừa thấy Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc, mắt cô sáng lên: “Vu Hướng Dương!”
Rồi cô sang Trình Cảnh Mặc, vẻ mặt đầy áy náy: “Đồng chí Trình , ngại quá, phiền hai đồng chí .”
Hạ Thanh Vân để tóc xõa, chút lộn xộn, quần áo dính đầy bụi bẩn, đôi mắt đỏ hoe như xong.
Người phụ nữ thấy họ, vội vàng dậy, kéo hai chiếc ghế : “Hai đồng chí mau xuống .”
Hai định nán lâu nên .
“Thấy hai đồng chí mồ hôi nhễ nhại, rót nước.” Người phụ nữ cầm lấy ấm nước nguội bàn và hai cái ly để rót.
Cô rót một ly đưa cho Vu Hướng Dương, nhưng đưa ngay cho Trình Cảnh Mặc. Sau đó, nhận ly nước còn từ phụ nữ.
Hai đạp xe từ nhà đến đơn vị, từ đơn vị đến đây, quả thực khát. Họ uống cạn ly nước một . Cùng lúc đó, Hạ Thanh Vân và phụ nữ liếc một cái đầy ẩn ý.