Bên trong, những phụ nữ và trẻ nhỏ thấy những âm thanh ồn ào đó, sợ hãi run rẩy, ép chặt góc tường.
Ôn Thu Ninh siết chặt đôi môi, cùng với những tổ viên khác canh gác ngay cạnh cửa, cẩn thận lắng động tĩnh bên ngoài. Cô liếc chiếc đồng hồ đeo tay. Vu Hướng Niệm mười tám phút. Cô chỉ cầu mong xe bình an vô sự.
Bọn côn đồ bên ngoài phá cửa, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn và hung hãn. Chúng dùng tiếng địa phương gào thét đe dọa: “Bọn mày chịu , chúng tao sẽ phóng hỏa thiêu c.h.ế.t hết!”
Nghe thấy lời đe dọa "phóng hỏa thiêu chết", đám phụ nữ và trẻ con sợ hãi bật nức nở.
Ôn Thu Ninh cố gắng hết sức để trấn an họ. Giọng cô kiên định: “Mọi đừng sợ! Đây là kho hàng phòng cháy, chúng đốt lửa cũng thể thiêu tới chúng !”
lúc đó, bọn côn đồ bên ngoài quả nhiên tìm củi khô và xăng. Chúng đổ xăng, châm lửa ngay cánh cửa. Mặc dù lửa bén bên trong, nhưng khói độc bắt đầu luồn lách qua khe cửa, xộc kho hàng.
Kho nước, Ôn Thu Ninh dặn dò dùng quần áo hoặc khăn che kín miệng mũi, kiên nhẫn chờ đợi đội cứu viện đến.
Về phía Vu Hướng Niệm, chiếc xe lái vẫn lao như bay. Quãng đường lẽ mất nửa giờ, chỉ mất vỏn vẹn hai mươi phút để tới nơi.
Các tiểu tổ chiến sĩ khác thành nhiệm vụ và đang chờ lệnh tại Đại sứ quán. Nghe Vu Hướng Dương báo cáo về tình hình, đều xung phong tình nguyện chi viện.
Vị chỉ huy cử ngay một tiểu tổ tinh nhuệ, cùng với một chiếc xe vận tải khác, theo Vu Hướng Niệm ngay lập tức.
Chiếc xe tải cũ nát vẫn kịp tắt máy. Vu Hướng Niệm nhảy lên xe, phóng với tốc độ nhanh nhất. Trong đầu chỉ một suy nghĩ: Phải nhanh ! Nhanh hơn nữa !
Trong kho hàng, khói trở nên dày đặc. Mặc dù bịt kín miệng mũi, nhưng vẫn hít nhiều, tiếng ho khan ngừng vang lên.
Ôn Thu Ninh nhớ ở Tang quốc, cô cũng nhốt trong cảnh tương tự, lúc đó cô tuyệt vọng nghĩ rằng sẽ c.h.ế.t như thế.
thì khác. Mặc dù mắt cô mờ mịt bởi khói, thể thấy rõ gì, nhưng trong lòng cô như ánh mặt trời chiếu rọi, một niềm tin sáng ngời và kiên định.
Thời gian chờ đợi hóa ngắn hơn cô tưởng.
Ôn Thu Ninh thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, tiếp đó là giọng trầm ấm mà cô vẫn luôn mong nhớ, là giọng của Vu Hướng Dương:
“Người bên trong mở cửa! Cẩn thận, cửa nóng lắm!”
Tất cả an đưa về Đại sứ quán.
Sau đó, là những công việc ngừng nghỉ: liên lạc với đội hộ vệ tàu để hộ tống hơn một ngàn kiều bào từ sứ quán lên tàu an .
Mọi việc kết thúc là tám giờ tối. Gần như tất cả kiều bào ở đây đều rút lui an .
Để đề phòng bất trắc, nhóm của Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương vẫn thể rời ngay. Họ cần chờ thêm một ngày, để nhân viên sứ quán thu dọn tài sản quan trọng, cùng lên chuyên cơ về nước.
Các cán bộ nhân viên sứ quán việc cật lực suốt mấy ngày đêm, cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi. Hơn nữa, nhóm lính của Trình Cảnh Mặc canh giữ, đêm nay họ thể an tâm ngủ một giấc thật ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/772.html.]
“Vu Hướng Dương !”
Ôn Thu Ninh gọi với theo bóng lưng đang bước cùng đồng đội ở phía .
Vu Hướng Dương khựng , xoay , yên chờ đợi cô.
Những đồng đội của lúc , ai nấy đều mệt mỏi, vội vã về phòng nghỉ ngơi, ai để ý đến hai họ.
Ôn Thu Ninh bước đến mặt , ngẩng mặt lên. Ánh mắt cô kiên định cùng ... hy vọng.
“Vu Hướng Dương, … còn em ?”
Điều duy nhất còn thiếu trong mối quan hệ của họ chính là lòng dũng cảm của cô!
Cô trải qua đảo chính, bạo loạn, thậm chí sợ đối diện với sinh tử, còn điều gì đáng sợ nữa đây?
Cả đời , qua quá nhiều, cô càng khẳng định rằng: Cả đời , ngoài Vu Hướng Dương, cô sẽ bao giờ thể yêu bất kỳ ai khác!
Cô còn gì mà dám?!
Vu Hướng Dương đầu tiên là sững sờ, đó sắc mặt bỗng chuyển sang tức giận.
“Em chia tay là chia tay! Em là ! Em nghĩ em là ai?!”
Nói , giận dữ lưng bỏ , để Ôn Thu Ninh c.h.ế.t lặng tại chỗ. Từ thể đến trái tim, cô đều như băng giá đông cứng. Trong đầu cô chỉ còn một ý niệm: Vu Hướng Dương cần cô nữa .
Vu Hướng Dương bảy, tám bước thì đột nhiên xoay . Hắn sải mấy bước dài, chạy vội về phía cô, vòng tay siết chặt cô lồng n.g.ự.c .
“Mẹ kiếp! Anh đợi câu của em mãi đấy!”
“Muốn! Sao ? Không em, còn thể ai nữa?!”
Vu Hướng Dương ôm quá chặt, Ôn Thu Ninh nghĩ cứ ôm như thế cơ thể cô nhất đính sẽ biến dạng, nhưng ... cảm giác vô cùng bình yên, an . Nó như một đốm lửa bùng cháy, lập tức tan chảy băng giá trong tâm hồn cô. Nước mắt nóng hổi trào khỏi khóe mắt. Cô vòng hai tay ôm lấy eo .
“Vu Hướng Dương, cám ơn . Cảm ơn vẫn còn em.”
Vu Hướng Dương càng siết chặt hơn: “Em đến là chuyện đến đó! Với cái kiểu của em, về cứ ngoan ngoãn ở trong nước cho ! Kể cả là cống hiến cho công tác ngoại giao chăng nữa!”
Ôn Thu Ninh vùi mặt n.g.ự.c , khẽ "Ừ" một tiếng: “Vâng, em về cùng , tạm thời sẽ nữa.”
Một cái ôm lâu !
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai ôm thật chặt, ai nỡ buông tay .