Mạnh Nhất Minh tới, vặn nắp bình nước, đưa chiếc ly sắt tráng men đựng nước đến mặt cô: “Tiểu Dã, uống nước kẻo nghẹn.”
Ánh mắt xung quanh sáng rực lên, đổ dồn về phía họ.
Lâm Dã, vốn dĩ nghẹn, nhưng hành động và ánh mắt đó của , cô nghẹn thật. Cô cố nuốt xuống, mặt đỏ bừng.
Trời ơi! Giả vờ yêu đương mà phức tạp đến thế ư? Cô khát nước thì cô tự tìm nước uống mà, cần gì cố ý đến tận nơi để đưa nước cho cô chứ?
“Thấy , nghẹn ! Anh bảo em uống chút nước mà.” Mạnh Nhất Minh nhanh tay nhét ly nước tay Lâm Dã, đó đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, giống một cặp đôi thực sự.
Lâm Dã càng nghẹn hơn, hổ quen.
Cô đỏ mặt, bật dậy nhảy tót xa Mạnh Nhất Minh ba thước. Cô nâng ly nước lên, ực ực ực uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng nuốt trôi miếng lương khô khó nuốt.
“Mạnh bác sĩ…” Lâm Dã kiềm chế lắm mới : “Chúng chỗ xa chuyện riêng một lát.”
Mọi đưa mắt , một bộ dạng “Chúng hiểu !” khiến mặt Lâm Dã càng nóng hơn.
Số cô đỏ mặt từ nhỏ đến lớn cộng , còn bằng cô đỏ mặt trong một ngày hôm nay!
Mạnh bác sĩ theo Lâm Dã đến một chỗ khá xa, nhưng ánh mắt tò mò của cả đội vẫn dán chặt bóng lưng hai .
Lâm Dã cực kỳ nghiêm túc : “Mạnh bác sĩ, tuy hai chúng là giả vờ yêu đương, nhưng ai lo việc nấy, đừng can thiệp việc của !”
Mạnh Nhất Minh tỏ vẻ vô tội hết sức: “ can thiệp việc của cô .”
“Chính là nãy!” Lâm Dã là vì tức giận hổ mà mặt đỏ thêm một nữa: “ khát, sẽ tự tìm nước uống. Anh đừng đưa nước cho !Đều lớn cả , những chuyện nhỏ nhặt đó tự !”
Mạnh Nhất Minh rũ mắt, im lặng , trông cực kỳ uỷ khuất.
Lâm Dã đà, hùng hồn tiếp: “Còn nữa, cứ gọi thẳng tên là Lâm Dã thôi, đừng gọi là ‘Tiểu Dã’ nữa!”
Lời cô ngay từ đầu tiên Mạnh Nhất Minh gọi cô là Tiểu Dã. Cô nhịn suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng .
Mạnh Nhất Minh ngước mắt lên, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ tổn thương: “Nói như , cô là đổi ý, giả vờ yêu đương với nữa ?”
“Không !” Lâm Dã lập tức chối.
“Vậy thì tại cô cấm đoán hết điều đến điều khác?” Mạnh Nhất Minh chất vấn, giọng điệu hợp lý đến mức thể càng hợp lý: “Người đang tìm hiểu chẳng đều quan tâm lẫn ? Cô từng yêu đương, nhưng cô cũng thấy khác yêu đương chứ.”
Lâm Dã thật thà : “Người khác yêu đương, cũng chẳng chú ý bao giờ.”
Mạnh Nhất Minh hít sâu một , đổi cách khác : “Vậy thì ít nhất cô cũng thấy trai và chị dâu cô quan tâm thế nào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/799.html.]
Lâm Dã: “…”
! Anh trai cô đối xử với chị dâu vô cùng quan tâm, vô cùng . Đừng là đưa nước, ngay cả chuyện chị vệ sinh, cũng hận thể .
Mạnh Nhất Minh thấy cô chần chừ, liền thêm một bước: “Nếu là diễn kịch, thì diễn cho trọn vai. Bằng , để sơ hở thì chúng chẳng công cốc .”
“Vài ngày đầu chắc chắn cô sẽ quen, cũng quen , nhưng chúng từ từ thích nghi. Cô đồng ý giúp , thì giúp cho đến nơi đến chốn chứ. Cô bỏ dở nửa chừng như , ngược khiến khó xử hơn, đúng nào?”
Lâm Dã chút bực bội: “ yêu đương phức tạp như thế!”
“Cứ từ từ quen ,” Mạnh Nhất Minh thuyết phục: “Coi như là để tích lũy kinh nghiệm cho cô. Sau cô yêu đương thật thì cũng trải qua những chuyện thôi.”
Lâm Dã: “…”
Mạnh Nhất Minh , vỗ nhẹ vai cô: “Đi thôi. Mọi vẫn còn đang đấy, họ sẽ nghĩ cô đang bắt nạt đấy.”
Lâm Dã mặt chút biểu cảm cùng Mạnh Nhất Minh trở về.
Quả nhiên, đến mặt , trêu: “Lâm Dã, cô ăn h.i.ế.p Mạnh bác sĩ của chúng đấy ?”
Mạnh bác sĩ đáp: “ thế đấy ! Các đồng chí giúp mới .”
Thay vì phủ nhận, trả lời như khiến tin là Lâm Dã bắt nạt .
Lâm Dã xuống tiếp tục ăn lương khô, Mạnh Nhất Minh cũng bên cạnh cô, cầm lấy một miếng lương khô ăn.
“Mạnh bác sĩ, hai đồng chí yêu đương nhanh ? Chúng thật sự chút chuẩn nào!” Một khác trêu ghẹo.
Mạnh Nhất Minh đáp : “Chúng yêu đương, thì cần chuẩn gì?”
“Chuẩn tâm lý!”
Mạnh Nhất Minh giả vờ ngạc nhiên: “ cứ tưởng hơn ba tháng nay, các đồng chí chuẩn đầy đủ chứ. Chẳng lẽ nhận đang theo đuổi Tiểu Dã ?”
Mọi chợt bừng tỉnh đại ngộ, hình như là chuyện như thật. Chẳng qua là cách theo đuổi độc đáo thôi.
Họ quả thực là đầu tiên thấy theo đuổi con gái mà bắt giặt quần áo, rửa bát đĩa giúp .
Lâm Dã mà chỉ thầm kêu khổ trong lòng. Mạnh bác sĩ đúng là kẻ láo chớp mắt, quan trọng là đều tin sái cổ!