Vu Hướng Dương lập luận: "Tiêu tiền cho An An và Ca Cao cũng như tiêu cho Hướng Niệm, xót gì !"
" quy định chỉ dùng ba mươi đồng một tháng, dùng hết sẽ dùng tiền của Trình Cảnh Mặc. Nói cách khác, là Trình Cảnh Mặc mua kem cho bọn trẻ ăn."
Vu Hướng Dương suy nghĩ một hồi: "Cái phép tính của em thì cũng lý đó, nhưng hình như chỗ nào đó đúng lắm thì ?"
Ôn Thu Ninh xoa vành tai đang nóng ran của : "Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm . Mai chúng còn thăm bọn trẻ."
Vu Hướng Dương dùng chân cọ cọ chân cô: " còn ngủ."
Ôn Thu Ninh: "... Hướng Dương, tiết chế một chút , nhiều quá sẽ hại sức khỏe đấy."
Vu Hướng Dương tủi : " cứ ở bên em là thế."
Ôn Thu Ninh: "... Đêm nay, cuối cùng thôi đấy."
Ôn Thu Ninh đến khi kết hôn mới phát hiện Vu Hướng Dương, một đàn ông to đùng, nũng.
Thật sự là đáng yêu hết sức! Khiến cô thể nào từ chối , bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần nũng một cái là cô "buông vũ khí đầu hàng".
Sáng hôm , cả hai nhà đều chuẩn thăm .
Trình Cảnh Mặc bảo An An và Ca Cao mặc thêm một chiếc áo khoác: "Chúng sẽ đạp xe đạp thăm bác."
An An lắc đầu: "Hôm nay bác sẽ đến thăm chúng ."
"Ai cho con ?"
"Không ai cả, con chỉ cảm thấy thế thôi."
Trình Cảnh Mặc: "..."
Dù Vu Hướng Niệm cũng dậy, thôi thì cứ chờ xem .
Đợi đến mười giờ mà họ tới, bấy giờ sẽ khu nhà gia đình quân nhân.
Chưa đầy mười giờ, tiếng gõ cửa vang lên.
Vừa mở cửa , quả nhiên là Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh. Vu Hướng Dương tay còn xách theo một bao đồ lớn.
Trình Cảnh Mặc : "An An đoán hôm nay hai sẽ đến thăm, đúng là thằng bé chuẩn thật."
Vu Hướng Dương đưa túi đồ cho Trình Cảnh Mặc, đắc ý: "Cái gọi là bác cháu tâm linh tương thông!"
"Bác!" Hai đứa trẻ chạy chào đón.
Vu Hướng Dương bế An An lên vài vòng: "Thằng nhóc , tối qua nhớ bác ?"
"Không ."
Vu Hướng Dương: "Bác tin!"
Trình Cảnh Mặc châm chọc: "Là Niệm Niệm nhớ đấy."
Vu Hướng Dương: " càng tin!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-phuc-hac/851.html.]
Vu Hướng Dương đặt An An xuống khỏi tay, khuôn mặt tươi rói: “Đồ chơi bác mới mua cho con , cùng chơi nhé!”
An An vui, đồ chơi mới, còn bác chơi cùng.
Ôn Thu Ninh thì cùng Ca cao Nhi đồng Họa báo.
Hai đứa nhỏ trông, Trình Cảnh Mặc lập tức rảnh rang, gì. Anh lên lầu, về phòng, thấy Vu Hướng Niệm vẫn còn say giấc nồng.
Mái tóc đen nhánh xõa gối, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày cong vút, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, môi hồng da trắng.
Niệm Niệm của thể đến ?
Anh ngắm cô bao nhiêu năm, mà chẳng lúc nào cảm thấy chán. Mỗi cô, thấy cô hơn, tựa như càng ngắm càng say.
Vu Hướng Niệm bảo tìm phụ nữ khác, nhưng nào phụ nữ nào khác lọt mắt cơ chứ!
Anh một lúc lâu, càng càng mê đắm.
Cuối cùng, kìm lòng, khom , khẽ chạm môi môi cô.
Vu Hướng Niệm giật tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt, bắt gặp ngay ánh mắt nóng bỏng của Trình Cảnh Mặc.
Cô trở , giọng thều thào nhỏ xíu, còn mang theo chút hờn dỗi: “Trình Cảnh Mặc! Mới sáng sớm đắn !”
Tối hôm qua "hành" cô mMệt đứt !
Trình Cảnh Mặc mỉm , thẳng dậy.
“Vu Hướng Dương với Ôn Thu Ninh đến , đang ở nhà chơi cùng An An với Ca Cao.”
“Ừm, lát nữa em xuống.”
Trình Cảnh Mặc xuống lầu , Vu Hướng Niệm lỳ thêm một lát, mới rời giường vệ sinh cá nhân, bước xuống nhà.
Vu Hướng Niệm xuống bậc cầu thang cất tiếng: “Vu Hướng Dương! Tối qua em với Trình Cảnh Mặc là hôm nay sẽ sang thăm , mà tự động đến .”
Vu Hướng Dương vẫn thể tin nổi, xác nhận nữa: “Trình Cảnh Mặc bảo em nhớ ?”
Vu Hướng Niệm hỏi ngược , giọng chút ý trêu chọc: “Em nhớ ?”
“Em như thế thấy quen,” Vu Hướng Dương , ánh mắt nghi ngờ mặt. “Anh cứ thấy em ý gì!”
Vu Hướng Niệm chỉ bật : “…” Tóm là vẫn nghi ngờ! Cái ngốc ngếch thật chẳng điều gì cả!
Lâm Dã và Tiểu Kiệt cũng dậy. Vừa trò chuyện, chơi đùa, căn nhà trở nên náo nhiệt hẳn.
Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di từ ngoài về, thấy trong nhà vui vẻ, đông đúc như , ông bà cũng thấy phấn khởi.
Vu Hướng Niệm ghé tai Ôn Thu Ninh, khẽ hỏi: “Hai kế hoạch sinh con ?”
Thật cô chẳng xen chuyện riêng của hai vợ chồng họ, nhưng Triệu Nhược Trúc cứ nhất định bắt cô hỏi. Bà một chồng tư tưởng khai sáng, can thiệp chuyện con cái, nhưng ôm cháu, đành đùn đẩy cái nhiệm vụ giục sinh cho Vu Hướng Niệm, còn dặn tuyệt đối là bà giục.
Ôn Thu Ninh nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vu Hướng Niệm hỏi cho vui: “Tạm thời bọn chị vẫn kế hoạch.”
Vu Hướng Niệm cũng tiện giục giã rõ ràng, cô chỉ gật đầu: “Cũng , vội. Vu Hướng Dương ba tư tuổi , mà tâm trí vẫn còn như thằng nhóc mười ba mười bốn, tự vẫn còn là một đứa trẻ thôi.”