Xuyên Không Để Học Tam Tòng Tứ Đức - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-11-09 21:51:55
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 107: Sinh con
Lục Ngọc Dung quỳ quan Lễ bộ thánh chỉ xong, đó cùng nhà cung kính dập đầu tạ ơn, phụ nhận thánh chỉ từ tay quan Lễ bộ, thái độ vui giận, khiến khác rốt cuộc nàng ý kiến gì với thánh chỉ ban hôn .
Chờ khi quan Lễ bộ rời , Lục phu nhân buồn rầu thánh chỉ: "Lão gia, bây giờ, tính tình của Thụy Quận Vương...." Tính tình Thụy Quận Vương như thế nào, trong kinh thành ai , gả con gái cho như , thể trải qua ngày tháng ? Đừng tới hoàng thượng mấy thiết với Thụy Quận Vương, Thục Quý Thái phi càng là cái gai trong mắt của hai vị Thái hậu, thậm chí còn hồ đồ chuyện hãm hại hoàng hậu như , Lục gia bọn họ dính dáng đến Thụy Quận Vương, chẳng là phiền phức ngập trời .
"Yên tâm , nếu Hoàng thượng ban hôn, thì nghĩa là ngài tin tưởng Lục gia chúng ." Lục Cảnh Hồng thở dài, là đang an ủi Lục phu nhân là tự an ủi . "Huống chi bây giờ Thụy Quận Vương thực quyền, hoàng thượng còn gì nghi ngại nữa ?"
Lục phu nhân cũng chuyện thành định cục, dù nhiều lời cũng chỉ vô ích, nhưng bà đau lòng cho nữ nhi , gả cho một Vương gia thất thế mà tính tình còn kiêu ngạo . Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
"Mẫu cần lo lắng cho con." Lục Ngọc Dung nặn một nụ : "Dù Thụy Quận Vương cũng là Quận Vương, trong phủ của con nhỏ. Tuy rằng nữ nhi gả qua đó chỉ kế thê, nhưng Vương phi hưu, so thì con cũng khác chính thê là mấy. Hơn nữa, gả cho khác cũng nhất định sẽ hơn gả cho Thụy Quận Vương."
Con trai trưởng Lục Cảnh Hồng – Lục Chiêm như , cắn răng bảo: "Muội yên tâm, chuyện ca ca đây, nếu Thụy Quận Vương dám khó , dù ca ca kiện đến Hoàng thượng cũng đón về nhà.”
"Làm gì đáng sợ như thế." Nụ mặt Lục Ngọc Dung hiện rõ hơn, nàng thánh chỉ trong tay Lục Cảnh Hồng. "Sống qua ngày, cũng đến thế mà thôi."
Vừa thấy lời , cả nhà Lục gia đều trầm lặng, nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ luôn cảm thấy thiệt thòi cho nữ nhi .
Khi hoa đào nở rộ khắp chốn, quần thần liên tục dâng tấu lên Hạ Hành, rốt cuộc đổi niên hiệu thành Gia Hựu, tế cáo tổ miếu, bắt đầu tính năm Gia Hựu đầu tiên từ năm nay, đồng thời từ đây thế nhân xưng tụng Hạ Hành là Gia Hựu đế.
Tháng tư năm Gia Hựu đầu tiên, mưa phùn rả rích liên tục mấy ngày, nhưng điều khiến Hạ Hành cảm thấy phiền não là những cơn mưa phùn , mà là Khúc Khinh Cư sắp chuyển lâm bồn. Càng gần đến ngày dự sinh, càng yên, nữ nhân mỗi sinh con chính là mỗi bước một chân qua quỷ môn quan, càng suy nghĩ đến những chuyện đáng sợ, thì càng thể nào tĩnh tâm .
Bây giờ tuy là cuối tháng tư, nhưng bởi vì mưa liên tục ba ngày, nên khí nhiễm lạnh. Hạ Hành phê duyệt tấu chương trong tay xong, đang chuẩn dậy đến hậu điện, thì thấy Minh Hòa vội vã chạy , thậm chí ngay cả hành lễ cũng qua loa vội vội vàng vàng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương sắp sinh ạ."
"Cái gì?!" Hắn biến sắc mặt, lập tức lên sải bước ngoài, thậm chí ngay cả tay áo dính vết mực cũng kịp .
Đoàn tới hậu điện cung Thiên Khải, cửa phòng sinh đóng , Hạ Hành sắc mặt trắng bệch của doạ sợ nhóm cung nhân mặt ở đây. Hắn chằm chằm cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt, trầm giọng : "Hoàng hậu nương nương trong đó bao lâu ?"
"Sáng sớm hôm nay hoàng hậu nương nương cảm thấy bụng đau, liền bảo chúng nô tỳ hầu hạ tắm rửa dùng bữa như bình thường, ở trong phòng qua một lát, khi thấy bụng đau dữ dội mới phòng sinh ạ." Kim Trản khom : "Xin hoàng thượng yên tâm, ma ma đỡ đẻ thai của chủ tử gì bất , cho nên chắc chắn sẽ thuận lợi ạ."
Đầu óc Hạ Hành hỗn loạn lung tung ben, vô ý thức nâng chung lên uống một hớp: "Sao báo cho trẫm sớm hơn?”
"Nương nương hoàng thượng bận rộn chính sự, đợi khi phòng sanh thì mới bảo chúng nô tỳ bẩm báo cho ngài." Kim Trản vẻ tức giận trong lời hoàng thượng, sợ đến mức quỳ sụp xuống mặt Hạ Hành. "Xin hoàng thượng thứ tội."
Khoát tay ý bảo cung nữ đáp lời lên, mặc dù hiện tại tâm tình quá , nhưng vẫn còn thể nhận cung nữ đáp lời là cung nữ cận của Khúc Khinh Cư, cho nên cũng khó nàng , chỉ ngừng rót cho .
Vi Thái hậu và mẫu hậu Hoàng thái hậu đến nơi cùng lúc, liền thấy hoàng thượng mặt mày xanh mét, trong phòng im lặng, ngay cả trong phòng sinh cũng thấy âm thanh truyền , lập tức sợ đến trái tim lạnh lẽo, nghĩ là hoàng hậu gì , liền vội : "Hoàng hậu thế nào ?"
"Hồi bẩm thái hậu, mới nãy một ma ma đỡ đẻ ngoài , hoàng hậu nương nương tất cả đều , mới đây còn dùng một bát súp để lấy sức." Kim Trản cẩn thận đáp: "Chỉ là thể chờ một lát mới thấy đầu Điện hạ ló ạ."
"Nữ nhân sinh con chính là đang chịu tội." Vi Thái hậu lo lắng liếc khắp phòng, trực tiếp xuống ghế dựa, thậm chí quên mất nên mời mẫu hậu Hoàng thái hậu chung, bà cau mày với Kim Trản: "Bảo đám hạ nhân bên ngoài cẩn thận , nếu ma ma đỡ đẻ cần thứ gì, các ngươi lập tức đưa trong, ?"
"Nô tỳ nhớ kỹ." Kim Trản xoay khỏi điện, truyền đạt ý chỉ của thái hậu nương nương cho những hạ nhân đang chờ lệnh bên ngoài.
Mẫu hậu Hoàng thái hậu xuống bên cạnh Vi Thái hậu, bà hiếm khi thấy Vi Thái hậu lộ dáng vẻ nóng nảy như , thể gì khác hơn là mở lời khuyên lơn: "Muội cần lo lắng, mấy ngày nay thái y và ma ma đỡ đẻ cũng , vị trí thai của hoàng hậu thuận, nhanh thôi, thể ôm tôn tử mập mạp ."
Vi Thái hậu miễn cưỡng , tầm mắt chằm chằm cửa phòng sinh như cũ, ngay cả Hạ Hành dậy hành lễ với , bà cũng chú ý tới.
Hạ Hành thấy hai vị Thái hậu tới, tâm tình cũng bình tĩnh hơn bao nhiêu, uống một bụng nước , nhịn dậy tới lui trong phòng, chỉ là mới nửa khắc, mồ hôi ướt đầy đầu, cũng là do khẩn trương do nóng.
Cung nhân trong phòng sợ đến dám thở mạnh, thấy hoàng thượng càng ngày càng lo lắng yên, chỉ hận cúi đầu xuống thấp nhất thể, để hoàng thượng thấy bọn họ chướng mắt.
"A!"
Rốt cuộc trong phòng truyền một tiếng gào to của Khúc Khinh Cư, Hạ Hành lập tức bước vài bước đến gần sát cửa phòng sinh, kết quả thấy âm thanh gì nữa, nhịn : "Sao thấy gì nữa?”
Minh Hòa đồng hồ cát đặt trong góc phòng, từ nãy tới giờ mới chỉ trôi qua hai khắc, mặc dù gã là thái giám, nhưng cũng đa nữ nhân sinh con đầu lòng sẽ dễ dàng.
“Sao Hoàng hậu kêu lên nữa?" Hạ Hành chỉ một cung nữ. "Ngươi, trong xem thử ."
"Hoàng hậu đang chuyển , liên can gì." Vi Thái hậu dậy tới bên cạnh Hạ Hành, miễn cưỡng áp chế nóng nảy trong lòng xuống. "Lúc mới chỉ trôi qua một ít thời gian, năm đó lúc ai gia sinh con, ước chừng giằng co cả đêm, bây giờ con khoan hãy hoảng hốt, bên trong ai ngoài, chứng minh hoàng hậu việc gì."
Hạ Hành tùy ý lau mồ hôi trán, tới lui tại chỗ hai vòng, nếu lo ngại những quy củ rách nát của hoàng thất, lo ngại Khinh Cư sẽ mưu đồ , xông trong từ lâu , gì còn ngoài lo lắng sốt ruột chi nữa.d i ễ n đ n ~ l ê q u ý đ ô n
Bầu khí im lặng khiến cảm thấy đặc biệt khó chịu bất an, cũng trôi qua bao lâu, hình như trộm thấy ma ma đỡ đẻ gì trong đấy, nhịn mà bước tới dán sát cánh cửa, từ khe cửa thấy gì đó. đáng tiếc trong phòng sinh để tránh gió thổi , khắp nơi đều kéo rèm cực kỳ chặt chẽ, ngoài một màu đen , thì thấy gì nữa cả.
Cũng bao lâu, Hạ Hành cảm thấy tựa như qua mấy canh giờ, nhưng thực tế chỉ mới qua nửa canh giờ mà thôi. Đang lúc rốt cuộc cũng nhịn nữa, xông , thì đột nhiên trong phòng sinh truyền tiếng con nít vang vọng, tiếng vang dội đến mức cơ hồ thể bật tung cả nóc phòng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-de-hoc-tam-tong-tu-duc/chuong-107.html.]
Hạ Hành thở phào một thật dài, mới phát giác như nhũn , trong bụng chứa đầy nước cũng khó chịu.
"Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng hoàng thượng." Một ma ma đỡ đẻ mang vẻ mặt vui mừng mở cửa , phía còn một ma ma đỡ đẻ khác ôm một bọc tả theo, quỳ xuống mặt ba vị quý nhân: "Hoàng hậu nương nương hạ sinh một vị hoàng tử khoẻ mạnh ạ!”
"Thưởng, trọng thưởng." Vi Thái hậu tới, nhận lấy bọc tả từ trong tay ma ma đỡ đẻ, híp mắt hoàng tử mập mạp bên trong. "Tiểu tử thật nặng, , , lông mày lỗ tai giống hoàng thượng y như đúc, hoàng thượng, con mau tới đây xem......" Vi Thái hậu sang chỗ lúc nãy Hạ Hành , khắp phòng một vòng, ?
Bà cửa phòng sinh đang mở một nửa, ngẩn , ngay đó lắc đầu, cùng mẫu hậu Hoàng thái hậu ha ha tôn tử mập mạp trong tay.
Sau khi sinh đứa bé xong, Khúc Khinh Cư cảm giác dùng hết sức lực từ đến nay của , nàng buồn ngủ ngáp dài, mơ mơ màng màng thấy Hạ Hành đẩy hai ma ma đỡ đẻ ngăn cản , đến bên giường, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Nàng khỏi hoài nghi mới sinh con là chứ .
"Hoàng thượng, phòng sinh huyết khí nặng, ngài thể ......" Một ma ma đỡ đẻ còn khuyên nữa, kết quả ánh mắt lạnh như băng của Hạ Hành dọa sợ.
"Hôm nay tâm tình trẫm , đừng chọc trẫm tức giận." Hắn chút kiêng kỵ xuống mép giường, khi doạ cho ma ma đỡ đẻ lui , đau lòng cầm tay Khúc Khinh Cư: "Nàng vất vả , thấy chỗ nào khó chịu ?"
"Ngủ, chỉ ngủ thôi." Khúc Khinh Cư ngáp dài. "Hết hết sức ."
"Được." Hạ Hành liếc quanh phòng sinh, gọi cung nữ cầm một cái chăn sạch sẽ đến, bọc Khúc Khinh Cư kín mít từ đầu tới chân, khom lưng bế cả và chăn lên. "Nơi huyết khí nặng, bế nàng về phòng ngủ."
Cả đám ma ma nô tỳ trong phòng giương mắt hoàng thượng cứ như mà ôm hoàng hậu rời , sửng sốt một hồi mới phản ứng , vội vàng chạy theo.
Ma ma đỡ đẻ cái chăn m.á.u me nhầy nhụa giường sinh, khỏi cảm khái, bà từng đỡ đẻ cho ít gia đình thế gia, nhưng từng thấy phu quân nhà ai thương thê tử như hoàng thượng, ai hoàng thất vô tình, hoàng thượng đối đãi với hoàng hậu còn hơn những công tử thế gia nhiều.
Phòng ngủ của Khúc Khinh Cư sắp xếp xong từ , khi Hạ Hành đặt nàng lên giường sạch sẽ xong, lấy khăn tay lau mồ hôi trán nàng, mới dịu dàng : "Con của chúng mẫu hậu cho ôm b.ú sữa , nàng ngủ một giấc , đợi khi tỉnh , bảo ôm con đến cho nàng .”
"Được." Khúc Khinh Cư thấy trán rịn đầy mồ hôi, liền : "Hoàng thượng cũng quần áo khác ."
Ai ngờ nàng xong, chỉ thấy Hạ Hành biến sắc mặt, giống như đang cố nín nhịn gì đó.
"Sao ?" Khúc Khinh Cư hiểu hỏi.
"Lúc nãy trẫm uống nhiều." Hạ Hành lên, vội : "Trẫm một chút trở ." Nói xong, liền như chạy đến cái bô bên phòng bên.
TBC
Khúc Khinh Cư sững sờ, ngay đó thì bật , cảm thấy tâm tình thật .
Đám Mộc Cận trong phòng thấy Khúc Khinh Cư như , hoàng thượng mới gì với hoàng hậu nương nương, cũng bất giác theo. Dù gì, chỉ cần hoàng hậu nương nương vui vẻ, thì bọn họ cũng vui vẻ theo.
Sau khi Hạ Hành vội vã giải quyết bầu tâm sự xong, khi trở thì thấy Khúc Khinh Cư ngủ, liền lẳng lặng bên mép giường, canh chừng cho nàng ngủ, vém góc chăn cho nàng, bất giác lộ một nụ dịu dàng.
Vi Thái hậu ở cửa, vốn định trong thăm Khinh Cư, nhưng thấy cảnh liền xoay ngoài, bầu trời chẳng từ lúc nào trong xanh, sâu kín thở dài: "Như cũng ."
"Thái hậu, mặt trời lên ." Đinh ma ma bên cạnh bà kinh ngạc : "Tiểu điện hạ đời, bầu trời liền trong xanh, đây đúng là đại cát đại lợi đấy ạ."
Vi Thái hậu híp mắt mặt trời ló khỏi tầng mây, : "Tôn tử của ai gia, dĩ nhiên là cát tường cả đời ."
Đinh ma ma gật đầu: "Nô tỳ thấy vành tai của hoàng tử điện hạ dài mà đầy đặn, ấn đường rộng, tóc dầy đen nhánh, đây là tướng hưởng phúc đấy ạ."
Vi Thái hậu , hiển nhiên là hài lòng với những lời của Đinh ma ma. Diễễnđàànlêêquýýđôôn
"Hoàng hậu nương nương sinh hoàng tử ư?" Giang Vịnh Nhứ Ngả Lục xong, nhạt: "Vậy cuối cùng những bộ y phục trẻ con mà đất dụng võ ."
Hoàng thượng đến cung của nàng từ lâu, may mà hoàng hậu đối đãi với nàng cũng tệ lắm. Đối với nàng , chỉ khi nào địa vị của hoàng hậu vững chắc, nàng mới thể trôi qua những ngày . Tỷ như phân vị của nàng , nếu hoàng hậu, thì nàng tư cách gì mà phong đến hàng phi vị?
"Nô tỳ , hoàng hậu hoàng thượng tự bế khỏi phòng sinh đấy ạ." Ngả Lục nhỏ giọng cảm khái : "Hoàng thượng đối với hoàng hậu thật ."
"Như cũng ." Giang Vịnh Nhứ cắt chỉ cái yếm nhỏ, phía thêu hình một nhóc hài đồng mập mạp đang ôm một con cá chép lớn, cái yếm nhỏ thích hợp cho trẻ con sinh mấy tháng mặc. "Hoàng hậu , thì chúng cũng ."
Tin tức Hoàng hậu sinh hạ hoàng trường tử nhanh truyền đến tai nhiều đại thế gia trong kinh thành, khiến cho bọn họ một hồi rối ren tấu chương, chuẩn lễ vật chúc mừng. Cũng ít nữ nhân hâm mộ thôi, hoàng hậu vốn hoàng thượng độc sủng, bây giờ sinh hoàng trưởng tử, đây là phúc phận tu mấy kiếp mới đó, thật là, khác hâm mộ phát điên lên mà.
Trong phủ Thụy Quận Vương, Hạ Uyên đang uống đến say mèm, khi Hà Phúc nhi hồi báo, sững sờ một lát mới tùy tiện : "Đưa lễ vật bổn vương chuẩn vài ngày đó đến cung Thiên Khải ."
Hà Phúc nhi sững sờ, do dự hồi lâu mới : " mà Vương gia, nên chờ đến đầy tháng mới đưa tặng ....."
"Bảo ngươi đưa thì cứ đưa , nhảm nhiều gì.” Hạ Uyên nâng ly rượu lên uống một cạn sạch. "Bổn vương thèm tiết kiệm những món lễ vật đó ."
Hà Phúc nhi bất đắc dĩ lời, trong lòng thầm thở dài, đưa những lễ vật đó cung, hoàng thượng hiểu lầm nữa, nếu lỡ như Hoàng thượng hiểu lầm Vương gia mượn những tặng lễ để xin triều thì phiền phức to.
Haizz, suy nghĩ của vương gia bây giờ càng lúc càng khó hiểu .