Xuyên Không Để Học Tam Tòng Tứ Đức - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-11-09 01:26:40
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 17: Lòng đàn bà như kim đáy bể

Trong phủ quần áo mới mùa đông phát xuống, đám hầu phát hiện rằng quần áo mùa đông năm nay dùng chất vải tuy rằng giống hệt với năm, nhưng dày dặn hơn nhiều, còn thêm một chiếc áo đơn nữa, ai đều vui vẻ, thầm nghĩ từ khi trong phủ nữ chủ nhân thì đúng là khác thật, ngay cả chất lượng cuộc sống của đám hầu thô lậu như bọn họ cũng nâng cao.

Trong tay Tiểu Cam Tử là mấy món đồ chơi đám kiếu kính , khuôn mặt mang theo ý , với tên tiểu thái giám bên cạnh:

“Nhìn xem sắc mặt nào nấy trong phủ đều đang vui vẻ sung sướng kìa, cứ như là đang ăn tết .”

Trong lòng hiểu rõ, vương phủ rực rỡ sắc màu , nhưng những tên nô tài tầng lớp thấp nhất chẳng qua cũng chỉ thể ăn no mà thôi, nếu so với những tên nô tài ở bên cạnh chủ tử, thì thật sự là một trời một vực, cũng trách đám đó một chút lợi cỏn con cũng vô cùng hạnh phúc như .

“Đó chỉ là do sự nhân từ của vương phi, mà còn nhờ ca ca đây và hai vị tổng quản quản lý nữa,”

tên tiểu thái giám cẩn thận bên cạnh lấy lòng ,

“Mấy ngày mấy vị quản sự vương phi nghiêm trị một trận, ngay cả một chút lòng oán hận tức giận cũng dám , thành thật mà , vương phủ hiện giờ ai dám vô duyên vô cớ giày vò nữa chứ?”.

“Bọn chúng là cái thá gì chứ, vương phi phạt liền phạt, chính là mạng của bọn chúng, cũng chỉ thể trách bọn chúng may thôi,”

Tiểu Cam Tử đến đây, liếc mắt tên thái giám bên cạnh,

“Ngươi cũng là thuộc hạ của , hãy nhớ kỹ hậu viện là do vương phi chủ, nếu như định kiếm chác gì, thì đừng trách ca ca bảo vệ ngươi.”

“Ca ca yên tâm, yên tâm ,”

tên tiểu thái giám Tiểu Cam Tử nhắc nhở một câu, cảm động đến rơi lệ,

“Tiểu nhân nhất định sẽ lời ca ca, tuyệt đối những chuyện ngốc nghếch .”

Tiểu Cam Tử lòng gật gật đầu, tuy tin dùng nhiều bằng Tiền Thường Tín và Minh Hòa, nhưng cũng là vương gia quen dùng. Hiện giờ vương gia rõ ràng là cất nhắc vương phi, vương phi khí thế mạnh mẽ, thủ đoạn sắc bén, ngay cả cũng nhớ mùi vị đó.

Cảnh báo gì chứ, tiên lễ hậu binh tất cả khỏi cần dùng, tiên cứ đánh ột trận, dọa cho táng đởm, thì đó chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Đám đó tưởng rằng vương phi sẽ vì ý kiến của vương gia mà chùn tay chùn chân, ngay cả cũng tưởng , nên lúc khi vụ ồn ào đó xảy , bèn tìm một cái cớ khỏi phủ để tránh khó xử. Ngờ đầu vương phi thẳng tay xử lý đám đó, ngay cả vương gia cũng báo lấy một tiếng. Đợi đến tối hôm đó vương gia ở chính viện, sáng ngày thứ hai tinh thần sảng khoái thoải mái lên triều, là , chuyện giúp Tiền Thường Tín và Minh Hòa nhặt một món hời.

Tài nghệ bằng với , chẳng trách mặt vương gia hai tên đó là những thể diện nhất, Tiểu Cam Tử thở dài, ngày bản vẫn cần thông minh hơn mới , cho dù vượt qua hai tên Tiền Minh, thì chí ít cũng để khác thế vị trí của .

Trong hoa viên vương phủ, Hoàng Dương tất tả chạy , đ.â.m đầu một cô gái khuôn mặt xinh ngọt ngào, tiếng gọi Hoàng Dương ca ca đầy tình cảm thốt từ trong miệng, khiến dừng bước đường.

Trong lòng Hoàng Dương thích lắm, nhưng sắc mặt vẫn như bình thường hỏi:

“Vị tỉ tỉ đây, xin hỏi chuyện gì ?”.

TBC

Tiểu nha đầu dám nhận một chữ tỉ tỉ của , nếu là đây thì cũng vấn đề gì, nhưng giờ trong phủ ai là thái giám tin dùng mặt vương phi chứ? Nàng dám, đáp:

“Hoàng Dương ca ca, chủ tử nhà chúng mấy ngày nay bệnh, gọi thầy thuốc cũng thấy đỡ, xin ca ca vài câu mặt vương phi, để vương phi gửi mời đến Thái y viện ?”

Nói xong, liền nhét một túi tiền tay Hoàng Dương.

Hoàng Dương trông nàng lạ, nên cũng nhận túi tiền, lật tay vắt chéo lưng, giọng điệu nghiêm đôi chút:

“Chủ tử nhà cô là vị nào?”.

Tiểu nha thấy Hoàng Dương nhận, trong lòng lo lắng nhưng cũng còn cách nào khác, đành :

“Ca ca bụng, hầu hạ bên cạnh Vân Khuynh cô nương, mặt chủ tử nhà cầu xin vương phi, xin cảm tạ .”

Nói xong, nhún một cái thật sâu với Hoàng Dương.

“Đây là nha hầu hạ ở ?!”.

Tiểu nha đầu thấy giọng , bèn , thì thấy vương gia dẫn theo Tiền Thường Tín và Minh Hòa tới, chính là Minh Hòa, nàng lập tức vui mừng, quỳ phịch một tiếng xuống:

“Nô tì là Ngọc Nhi, là tỳ nữ của Vân Khuynh cô nương, nô tỳ tham kiến vương gia.”

Hạ Hành chậm rãi bước tới gần, cúi mặt xuống Ngọc Nhi quỳ chân, đó sang Hoàng Dương:

“Xảy chuyện gì ?”.

Hoàng Dương cúi thưa:

“Vương gia, cô nương Ngọc Nhi đây Vân Khuynh cô nương bệnh, bảo nô tài bẩm báo với vương phi, xin vương phi gửi thư tới Thái y viện, mời thái y tới xem bệnh cho Vân Khuynh cô nương.”

Hạ Hành nhíu mày, mảy may do dự cất bước bỏ , Tiền Thường Tín vội vàng theo.

Minh Hòa ở Ngọc Nhi đầy khinh thường, mà như :

“Vân Khuynh cô nương e là mắc bệnh hồ đồ , phủ chúng trừ vương gia và vương phi , cũng chỉ trắc phi và những thị đoan trang mới thể mời thái y, nàng thuộc diện nào để thể mời thái y?”.

Lúc đầu khi tặng trong phủ, là mặt mày luôn thanh cao cái gì mà thà kẻ nghèo khổ, cũng vợ lẽ giàu đó ? Một ả kỹ nữ đưa đến thật sự tưởng là tiểu thư gia thế, với phận đó thể giữ thông phòng cũng là vì hồi đầu giữ thể diện cho vị đại nhân tặng quà mà thôi, cũng chẳng đáng nô tỳ trong phủ, mơ giấc mộng hão huyền gì thế ? Hiện giờ mắc bệnh, thầy thuốc ngoài phủ cũng xứng hầu hạ nàng , còn cần cả thái y nữa cơ ? Cái quái gì thế!

(Thông phòng là để chỉ những nàng hầu thiết bên cạnh chủ nhân nạp .)

Minh Hòa chế nhạo, cất bước thẳng, Hoàng Dương khuôn mặt đờ đẫn của Ngọc Nhi, mặt đổi sắc :

“Cô về với chủ tử nhà các cô rằng, thầy thuốc vô dụng, thì đổi sang thầy thuốc khác, nếu thiếu thứ gì đó, thì với Mộc Cận cô nương một tiếng, còn việc, đây.”

Đến khi Hoàng Dương xa gần mười bước, Ngọc Nhi mới phản ứng , nàng ngẩn theo hướng vương gia bỏ , chút hiểu lúc đầu khi nàng phân về Thúy U uyển hầu hạ, ánh mắt đồng tình của những xung quanh là ý gì. Thì vương gia căn bản quan tâm gì tới chủ tử, chứ chủ tử , trong lòng vương gia thích chủ tử đó , lẽ nào đều là do chủ tử tự nghĩ thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-de-hoc-tam-tong-tu-duc/chuong-17.html.]

Nếu như thật sự thích chủ tử, vương gia chút động lòng như ? Ngọc Nhi từ từ dậy, chầm chậm về, Minh Hòa công công thẳng như , cho dù chủ tử bất mãn, thì nàng cũng hết sức .

Hoàng Dương về tới hậu viện, liền bẩm báo chuyện với Khúc Khinh Cư, kể tỉ mỉ từ đầu đến cuối một lượt.

“Vân Khuynh cô nương?”

Đối với tên Vân Khuynh , Khúc Khinh Cư chỉ nhớ bộ váy áo thuần một màu trắng và cả dáng vẻ thanh cao của nàng .

Đường đường là một vương gia gặp trúng tiếng sét ái tình với một nàng hoa khôi, vì nàng hoa khôi cao khiết nên tình cảm càng thêm sâu đậm, cuối cùng chống tất cả các thế lực, sống vui vẻ hạnh phúc cùng nàng , những câu chuyện như là tình tiết trong kịch bản.

Cô nàng ngốc nghếch thật sự tưởng rằng Hạ hành là nhân vật trong những loại kịch bản ?

“Bảo đưa một thuốc men qua đó, gọi một thầy thuốc giỏi tới bắt mạch cho nàng .”

Khúc Khinh Cư nhạt,

“Cũng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi thôi mà, ngày tháng còn dài lắm, đáng để nàng mất mạng như .”

“Vương gia là lương thiện, nhưng cần rộng lượng như thế, hà tất cảm khái cho khác?”

Ngân Liễu đặt một chiếc ấm sưởi bọc gấm tay nàng,

“Mặt mũi nàng lúc đầu, kiêu ngạo gì .”

Khúc Khinh Cư , ủ kín ấm sưởi trong hai bàn tay:

“A đầu ngốc nhà ngươi.”

Tâm kế của Ngân Liễu bằng với Mộc Cận, nhưng tính cách như thỉnh thoảng cũng chỗ diệu dụng, càng hiếm hơn chính là lòng trung thành, nàng thật sự những lời lải nhải .

“Trên khắp phủ đều đang đấy.”

Mộc Cận ở một bên bất lực liếc Ngân Liễu,

“Một như đối với vương phi mà vô thưởng vô phạt, nhưng trơ mắt đừng nàng mất mạng, trong mắt khác sẽ thành thế nào chứ.”

Khúc Khinh Cư bận tâm đến cuộc chuyện của hai , xua tay với Hoàng Dương:

“Chuyện đích ngươi dặn dò , cứ thương xót cho Vân Khuynh cô nương tài mạo xuất chúng, bảo chăm sóc nàng cho chu đáo.”

Kiểu như Vân Khuynh nàng nhất thiết thích, nhưng đến mức để nàng bệnh chết, nàng tâm lý vặn vẹo như .

Hoàng Dương lệnh lui , trong lòng lạnh, Vân Khuynh cô nương là luôn tự nhận thanh cao , hiện giờ còn vì vương phi thương xót nên mới thể giữ mạng sống , bản lĩnh thì đừng cầu cứu khác, đó mới là thanh cao đích thực.

Trong Thúy U uyển, sắc mặt Vân khuynh vàng vọt như ánh nến giường, Ngọc Nhi với khuôn mặt đầy vui sướng rằng vương phi nhân từ những việc việc , hận ý trong mắt càng lúc càng sâu, dựa mà nàng sự thông cảm của đám phụ nữ kiêu ngạo cao đó mới giữ mạng sống, dựa tài mạo song như nàng thể bằng đám tướng mạo bình thường như Giang Vịnh Nhứ.

Uống thuốc cay đắng, trong mắt nàng nhuốm đầy khát vọng mong sống mãnh liệt, nàng thể c.h.ế.t , tuyệt đối thể c.h.ế.t , nàng cao, xem ai còn dám thông cảm với nàng? Còn dám coi thường nàng nữa?!

Khúc Khinh Cư Vân Khuynh ở Thúy U uyển phối hợp với thầy thuốc, vô cùng thích thú gác chiếc bút trong tay xuống, con bướm nhẹ nhàng giấy, ngắm nghía hồi lâu mới :

“Tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy.”

Mộc Cận đặt chiếc lư hương hình hoa mẫu đơn triền chi lên bàn, :

“Vương phi đoán từ lâu ?”.

“Kiểu đó, sẽ chịu những lời thương hại như thế .”

Đặt bừa bức tranh sang một bên, Khúc Khinh Cư bắt đầu vẽ phác một bông hoa thược dược tuyệt ,

“Dạo gần đây Phùng Tử Căng đang rảnh rỗi quá , nếu chuyện ở trong phủ truyền đến chỗ Kính phi?”.

“Sao vương phi chắc chắn là nàng ?”

Mộc Cận nghi ngờ ,

“Nhìn thì thấy Kính phi cũng quá coi trọng hai bọn họ.”

“Kiểu như Kính phi, áp chế , lòng bà, nhưng để các trắc phi khác thật sự áp chế , cho nên bà định sẽ tìm hiểu một chuyện từ chỗ các trắc phi về , nhưng để những trắc phi đó đánh mất quy củ, vì thế hôm đó ở cung Chung Cảnh, bà dễ dàng miễn cho hầu hạ, và để hai vị trắc phi từ đầu đến cuối,”

Khúc Khinh cư vẩy bút, nhanh vẽ một nhành hoa đào,

“Giang Vịnh Nhứ là thông minh, cho nên chắc chắn bao giờ những loại chuyện sẽ đắc tội với , nên đáng nghi nhất chính là Phùng Tử Căng .”

Ở thời đại , thái độ chồng đối xử với con dâu lẽ chính là thứ kỳ lạ nhất đời, nhiều lúc các bà thích bắt nạt con dâu của , nhưng thể chịu cảnh khác mất mặt con dâu. Nếu tại lòng đàn bà như kim đáy biển chứ?

Mộc Cận những lời , cẩn thận suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lý, nhưng nhớ tới đến chuyện đôi lúc Kính phi cố ý khó vương phi, là Mộc Cận cảm thấy bà chồng như Kính phi đúng là dễ hầu hạ.

Một đóa thủy tiên đơn giản nở bừng giấy, Khúc Khinh Cư tâm trạng để vẽ vời, liền để Kim Trản ở bên cạnh cất bức tranh , bật dáng vẻ trầm tư của Mộc Cận:

“Ngươi cần quá lo lắng cho , con Kính phi tuy rằng khó đối phó, nhưng cũng cách đối phó.”

Đối phó với những đầu óc quá sâu xa, thì khờ ngốc bẩm sinh chính là vũ khí hủy diệt, nàng khờ ngốc bẩm sinh nhưng thể giả ngốc. Phụ nữ trong cung thích dùng miệng d.a.o đ.â.m khác, cứ giả vờ hiểu gì thể chọc tức bà . Dù loạn thì cũng chứ, hiện giờ Kính phi cũng dám thật sự gì nàng, thì nàng còn sợ cái gì nữa?

Loading...