Xuyên Không Để Học Tam Tòng Tứ Đức - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:44:11
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 59: Thánh ân

Chải tóc xong ngoài, Khúc Khinh Cư thấy Hạ Hành đang ghế dựa sách, nàng chút do dự xuống bên cạnh : "Vương Gia, chuyện hành thích lớn như thế, chúng cũng nên với mẫu phi một tiếng, để bà ngài gì đáng ngại, miễn cho mẫu phi lo lắng.”

Hạ Hành gật gật đầu: "Vẫn là nàng nghĩ chu đáo.” Nói xong, liền gọi Tiền Thường Tín, cầm yêu bài của , bảo cung yết kiến Kính quý phi, bẩm rõ ngọn nguồn sự việc, hơn nữa nhấn mạnh vết thương của gì đáng ngại.

Tiền Thường Tín lĩnh mệnh vội vã khỏi sơn trang, đừng bây giờ sắc trời tối, dù cho trong cung đóng cửa, thì cũng nghĩ cách để cung truyền tin tức.

Quan binh giữ cửa thành nhận Tiền Thường Tín là thái giám đắc dụng bên cạnh Đoan Vương, cần hỏi nhiều liền cho trong, lúc chuyện Đoan Vương ám sát truyền khắp Kinh thành, bọn họ dáng vẻ vội vã của Tiền Thường Tín, còn dámngăn cản ?

Vào cửa cung, Tiền Thường Tín thẳng đến cung Chung Cảnh, còn bẩm rõ mục đích đến, nô tì trong cung Chung Cảnhdẫn , chính viện, dám ngẩng đầu sắc mặt của Kính quý phi, quy củ quỳ mặt đất : "Quý phi nương nương, Điện hạ phái nô tài đến báo tin bình an cho nương nương."

TBC

"Thương thế của Vương gia thế nào?" Giọng Kính quý phi nặng nề mấy phần, nhưng vẫn mất phận, chỉ Đinh ma ma ở bên cạnh bà thấy tay nương nương siết chặt thành ghế đến trắng bệch, đủ để thấy nương nương lo lắng nhiều như thế nào.

"Viện phán Thái Y Viện khám qua , Điện hạ gì lo ngại, chỉ trầy chút da mà thôi. Vương gia và Vương phi sợ nương nương lời đồn đãi thực mà lo lắng, liền phân phó nô tài tự tới để rõ với ." Nói xong, liền thuật đầu đuôi sự việc, thêm dầu thêm mỡ gì hơn.

Kính quý phi xong sự thực, bình tĩnh nhiều, ánh mắt buông rũ suy nghĩ hồi lâu, đó ngẩng đầu lên với Tiền Thường Tín: "Ngươi về bẩm với Điện hạ nhà ngươi, mấy ngày hãy ở sơn trang dưỡng thương cho thật , phái thêm đến sơn trang bảo vệ Vương gia vương phi." Nói xong, bà lên, ngẩng cao đầu : "Bổn cung đến cung Thiên Khải cầu kiến hoàng thượng."

Đâu chỉ Thục quý phi dùng khổ nhục kế, bà cũng , hơn nữa bà càng hơn, càng chút dấu vết sơ hở nào.DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Đưa tay gở mấy cây trâm cài đầu xuống, khiến cho búi tóc vốn vấn khéo léo trở nên rối bù, Kính quý phi lấy khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, đột nhiên chân mềm nhũn khuỵ xuống, lảo đảo nghiêng ngã chạy khỏi cung, chạy bi thương la lên: "Bệ hạ, hoàng nhi của chúng ......" Trong lúc chạy, vài sợi tóc bếch gò má, càng càng thấy đau lòng.

Đinh ma ma vội quệt quệt vài cái lên khóe mắt, cũng thút thít chạy theo : "Nương nương, nương nương, cẩn thận chân." Tiếng dứt, biến mất khỏi chính điện.

Tiền Thường Tín theo hai bóng dáng khuất ngoài cửa lớn với vẻ mặt kính ngưỡng, một hồi lâu mới từ từ lên, khỏi chính điện thì liền thấy các cung nữ thái giám hoặc đang che mặt thút thít hoặc đang lo lắng âu sầu. Trong nháy mắt, cảm thấy vẫn cần học hỏi thêm nhiều nữa mới .

Cuối cùng, ai Kính quý phi chạy đến cung Thiên Khải gì, mà khi lúc trời chập tối Khánh Đức đế ban vài đạo thánh chỉ, bộ Thiếu Khanh Đại Lý Tự, Thượng Thư Hình Bộ, thống lĩnh cấm vệ quân đều nhận ý chỉ, bằng giá truy bắt chủ mưu vụ thích khách , đủ để thấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ lôi đình như thế nào.

Ngoài , Khánh Đức đế còn thưởng các loại dược liệu trân quý, vàng bạc châu báu, cũng thiếu những thị vệ võ công cao cường, thái y am hiểu chữa trị các loại vết thương cho Đoan vương. Buổi tối hôm đó, cửa thành cơ hồ như hoạt động hết công suất, đóng mở, liên tục ngừng mang những lễ vật ban thưởng từ trong cung đưa đến Phúc Lang Sơn trang mà Đoan Vương đang dưỡng thương.

Một lính giữ cửa thành khoái mã biến mất trong bóng đêm, xúc động : "Hoàng thượng thật là với Đoan vương điện hạ."

Một quan binh lớn tuổi bên cạnh lên tiếng nhạo: "Trừ Thụy vương , thì Đoan Vương chính là hoàng thượng sủng ái nhất đó, ngươi xem, Thành vương hành thích, hoàng thượng nổi giận đến ?" Không còn tưởng rằng Đoan Vương đang đổi chỗ cho Thành vương đấy chứ?

Có thể thấy , đầu thai nên chỉ chọn cha, mà còn chọn , nếu thì tại đều là hoàng tử, mà vẫn sự đãi ngộ khác biệt như thế?

"Các ngươi sống nữa , chuyện của vương gia mà các ngươi cũng dám bàn luận ?" Tôn thống lĩnh đúng lúc cưỡi ngựa ngang qua, đoạn chuyện , trầm mặt : "Còn mau đóng cửa thành !"

Hai sợ đến sắc mặt tái xanh, lập tức hợp sức với những khác đóng cửa thành . Không bao lâu , thấy mấy cưỡi ngựa tới, trong tay còn giơ lệnh bài trong cung lên, bọn họ đương nhiên hiểu, đám cũng xuất cung đến Phúc Lang Sơn trang.

Trên lưng ngựa đều mang theo những chiếc hộp bọc bằng vải lụa vàng, mặc dù lính giữ cửa bên trong đựng thứ gì, nhưng vẻ mặt c.h.ế.t lặng, bao nhiêu lượt ngựa qua đây nhỉ?

Khúc Khinh Cư lấy tay che miệng ngáp dài, đống đồ ban thưởng mắt, đầu Hạ Hành đang lười biếng đó, liền mở miệng : "Hoàng thượng thật là quan tâm đến Vương gia, đây là đợt ban thưởng thứ mấy ?"

Quay sang Khúc Khinh Cư, Hạ Hành như lật một trang sách trong tay: "Đến ngày mai là thôi, đến lúc đó chúng ngủ một giấc thật ngon, thời gian cần triều, thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn ."

Thái độ như đang ghét bỏ nể mặt Hoàng thượng ?!Khúc Khinh Cư trừng mắt : "Không Vương gia dưỡng thương ?”

"Bổn vương doạ sợ, cần nhờ cảnh non nước hữu tình mới hồi phục ." Hạ Hành đóng sách , Khúc Khinh Cư : "Khinh Cư ở bên cạnh , nếu một sẽ sợ.”

Khúc Khinh Cư cong môi tươi : "Vương gia đừng sợ, sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-de-hoc-tam-tong-tu-duc/chuong-59.html.]

Hạ Hành nhếch môi : "Khinh Cư thật ."

Đám Minh Hòa ở một góc chỉ vùi đầu xuống, công cuộc liếc mắt đưa tình của Vương gia và Vương phi ngày càng cao siêu, bọn họ bộ như thấy, còn khống chế vẻ mặt nữa, vất vả lắm đó.

"Thánh chỉ đến!"

Hai liếc mắt , bình tĩnh phủi phủi bụi đất tồn tại , quỳ xuống trong phòng, thái giám truyền thánh chỉ xong, do Đoan vương thương nên Khúc Khinh Cư là nhận thánh chỉ, khấu tạ hoàng ân, đó mấy thái giám nâng đồ vật ban thưởng , cuối cùng những thái giám đó vội vã rời .

Tùy ý mở một hộp , Khúc Khinh Cư nheo mắt , huyết nhân sâm trăm năm, đúng là trân quý hiếm , nàng nghiêng đầu Hạ Hành, kết quả ánh mắt của đối phương những thứ trong hộp.

Đóng hộp , Khúc Khinh Cư : "Hay là Vương gia ngủ , ở đây trông chừng là ."

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nàng cần lo lắng thế." Hạ Hành bất đắc dĩ , rõ đối phương lo lắng cho thương thế của , liền : "Lúc qua canh hai, sẽ ban thưởng đến nữa .” Nói xong, dùng tay thương kéo nàng đến xuống bên cạnh .

Khúc Khinh Cư thuận thế xuống, thở dài : "Nếu bắt chủ mưu, nhất định nghiêm trị mới ."

"Yên tâm, chắc chắn sẽ trừng phạt." Hạ Hành cầm tay nàng, : "Mấy ngày nữa thể Thành vương sẽ đến sơn trang của chúng , nàng phân phó chuẩn thật chu đáo nhé.”

"Tứ thúc?" Khúc Khinh Cư ngẩn , ngay đó : " , ngâm nước nóng sẽ ích cho gân cốt của Tứ thúc.”

"Ừ. " Hạ Hành hôn một cái lên má nàng: "Khinh Cư của thật thông minh."

Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Vương gia đang dỗ trẻ con đấy ?"

Hạ Hành khẽ một tiếng, Khúc Khinh Cư cắn một cái nặng nhẹ lên bả vai, kết quả khiến càng vui vẻ hơn.

Khúc Khinh Cư vùi đầu n.g.ự.c đối phương, ngáp một cái, cọ cọ một hồi nhắm hai mắt . Die nd da nl e q uu ydo n

Nhìn trong lồng n.g.ự.c cứ thế mà ngủ , Hạ Hành bất đắc dĩ , mới còn bảo ngủ đó ư, bây giờ nàng ngủ ?

Nhớ tới dáng vẻ tóc tai bù xù hớt ha hớt hải chạy của con gái đang trong lồng n.g.ự.c lúc , trái tim Hạ Hành như ai đó đang khẽ chạm , mặc dù khi đó nàng trang điểm phấn son, tóc tai thì vẫn còn ướt nước rối tung lên, nhưng trong mắt , một khắc nàng vô cùng .

Lòng ngón tay nhẹ nhàng chạm cánh môi mềm mại hồng nhuận , ngay cả Hạ Hành , giây phút đó, trong mắt tràn đầy ánh dịu dàng.

Sáng sớm hôm , tình hình lúc thượng triều vì chuyện Đoan Vương ám sát mà rối như canh hẹ, chuyện Khâm sai gặp thích khách đó còn tra rõ, lúc Đoan Vương gặp chuyện may, thật may là cấm vệ quân đúng lúc tuần tra đến nơi đó, nếu Tôn thống lĩnh và cấm vệ quân, thì chuyện sẽ hệ trọng đến mức nào nữa.

Khánh Đức đế tức giận vô cùng, lệnh cho cấm vệ quân, Hình bộ và Đại Lý Tự cùng hợp tác với , nhất định tra hung thủ, thậm chí tuyên bố ngay tại triều, nếu điều tra cho rõ ràng chuyện Đoan Vương hành thích, thì ba đầu ba bộ đó cũng tự động cáo lão hồi hương .

Chỉ duy nhất Hạ Kỳ mặt trong triều lúc đó nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện là do lão Tam ?

Vào lúc Tôn thống lĩnh thấy may mắn, thật may là đó vài ngày gã thấy nơi nào đó ở ngoài thành xuất hiện nhiều chuyện cướp bóc, nên hôm qua mới quyết định tuần tra xem thử, ai ngờ trùng hợp cứu Đoan Vương, đây thể coi là ông trời mắt.

Chỉ là, hồi báo nơi nào đó ngoài thành xuất hiện cướp bóc là ai nhỉ, gã nhớ tướng mạo của tên lính đó cũng bình thường, bây giờ nhớ nổi trông như thế nào . Tuy gã là thống lĩnh, nhưng cấm vệ quân hơn mấy ngàn , mà nhớ mặt hết bộ chứ?

Thật sự nhớ nổi hồi báo là ai, Tôn thống lĩnh cũng quan tâm đến nữa, thể đây chỉ là trùng hợp, coi như là ông trời đang giúp gã , nếu Đoan Vương hành thích bỏ khi gã đang đảm đương chức thống lĩnh cấm vệ quân, gã những gánh nổi cái mũ ô sa đầu, chỉ sợ cái đầu cũng bay theo cái mũ luôn thì thảm.

Trong phủ Thành vương, Hạ Minh hạ nhân báo việc nhị ca hành thích xong, trầm ngâm hồi lâu mới : "Chuẩn lễ vật tặng cho Đoan Vương thật chu đáo, lẽ hai ngày nữa bổn vương sẽ đến Phúc Lang sơn trang thăm nhị ca đang dưỡng thương."

Quả nhiên, xế chiều hôm đó Phúc Lang Sơn trang liền phái đến phủ Thành vương, là Phúc Lang Sơn trang non xanh nước biếc, tay nghề của các thái y trị thương cao siêu, hi vọng Thành vương Điện hạ đến Phúc Lang Sơn trang ở vài ngày ngâm suối nước nóng dưỡng bệnh, thuận tiện để cho các thái y khám thương thế của y.

Loading...