Xuyên Không Để Học Tam Tòng Tứ Đức - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-11-09 01:21:27
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 8: Phủ xương đức công

Lại là ngày thỉnh an, đám trắc phi thị từ sáng sớm mặt ở phòng ngoài của chính viện, cử chỉ của các nàng cẩn trọng hơn khá nhiều, đối đãi với đám hạ nhân trong chính viện cũng khách khí hơn.

Kim Trản dẫn theo vài tiểu a dâng lên cho các nàng, lẳng lặng sang một bên.

“Kim Trản cô nương, hôm nay bọn tới sớm, phiền đến vương phi nghỉ ngơi ,” khuôn mặt Phùng Tử Căng mang theo vẻ áy náy, dõi mắt về hướng phòng chính,

“Mấy ngày gần đây vương phi nhất định là bận rộn, nên chắc mệt lắm.”

Sao mà mệt , chỉ tóm bộ quyền lợi của hậu viện trong tay, mà còn dùng thủ đoạn giữ vương gia đêm nào cũng ở nhà chính, thủ đoạn của vương phi thấp .

“Phùng trắc phi quá lời ,” Kim Trản nhún , mặt mày tươi ,

“Gần đây công việc trong phủ nhiều, vương gia yêu thương vương phi như thế, thể mệt . Xin Phùng trắc phi đừng lo, một lát nữa vương phi sẽ ngay thôi.”

Phùng Tử Căng ngờ những lời của sẽ đ.â.m ngược trở , thoáng sững một lúc mới đáp:

“Vương phi , thì đó chính là may mắn lớn nhất của đám tỉ bọn .”

Khúc Khinh Cư tới chỗ cửa, câu đó của Phùng Tử Căng, tiên cũng gì nở nụ bước cửa:

“Sự quan tâm của Phùng trắc phi, tạm thời sẽ ghi nhớ.”

Lúc bốn thấy tiếng , đều nhất loạt về phía cửa, thì thấy Khúc Khinh Cư mặc một bộ váy dài chấm đất màu ráng mây bạc thêu chim loan cầu kỳ tiến , tà váy kéo dài xuống mặt đất, như thể kéo lê luôn cả trái tim các nàng, khiến trong lòng các nàng một cảm giác buồn bực mơ hồ.

Mọi lập tức dậy, đồng loạt hành lễ với Khúc Khinh Cư, chỉ thấy tà váy màu mây trời tha thướt lướt qua mặt, chiếc đuôi con chim loan xinh đ.â.m mắt khiến thấy đau.

“Mọi cần đa lễ, xuống cả ,”

Khúc Khinh Cư lên vị trí ghế đầu, phất tay cho tất cả về chỗ cũ, sắc trời bên ngoài, giọng mang theo vẻ xin : “Hôm nay dậy muộn, để đợi lâu .”

Mấy đương nhiên dám nhận câu xin , chỉ đợi lâu lắm, đó chờ Khúc Khinh Cư dạy bảo.

“Tất cả đều là của vương gia, cũng gì để dặn dò cả, cứ tận tâm hầu hạ vương gia là ,” tay trái của Khúc Khinh Cư cầm chén , tay khẽ nhấc nắp lên, đến sắc mặt đám đang ,

“Vương gia giao hậu viện cho , cũng hà khắc gì, chỉ chịu nổi những kẻ phép tắc, nếu mắc sai trong quy củ, thì cần xem đó là thể diện của ai, lập tức trừng phạt ngay. Đến lúc đừng ai oán trách là vị vương phi việc nể mặt lưu tình, tự suy xét việc cho cẩn thận.”

Chẳng ai ngờ vương phi sẽ trắng những lời như , Phùng Tử Căng thoáng ngây , tuy rằng nàng cảm thấy những lời thấp thoáng ý nhằm , nhưng cũng năng gì, thấy ba dậy láo nháo biểu thị nhất định sẽ tuân thủ phép tắc, cũng đành dậy theo, uể oải phụ họa vài câu.

“Nếu đều hiểu rõ cả , thì cũng nhiều lời nữa.” Đặt chén xuống, khuôn mặt Khúc Khinh Cư hòa hoãn nhiều,

“Ta Tiền Thường Tín lúc trong phủ một lượng súc vải lớn, đợi lát nữa sẽ sai chia đến chỗ , thời tiết dần dần lạnh hơn , lấy vải may vài bộ quần áo mới .”

Nói xong, một tay bưng tách lên khẽ hướng bên ngoài.

Mọi đều là thông minh, thấy thế bèn nhất loạt dậy cáo từ. Đợi đến khi khỏi chính viện, Phùng Tử Căng hậm hực hừ lạnh một tiếng:

“Mang mấy súc vải giả , tưởng đang bố thí cho ăn xin chắc!”.

Giang Vịnh Nhứ đằng nàng thấy câu đầy oán hận , bèn chậm bước chân , kéo dài cách với nàng xa thêm chút nữa.

Đợi mấy phụ nữ , Khúc Khinh Cư liền dậy, ngáp một cái :

“Dâng thức ăn lên .”

Nàng vợ hiền lành hòa nhã, tuy kiểu phụ nữ vô duyên vô cớ hà khắc với những vô tội, nhưng cũng diễn cái trò thục đức . Về phần Đoan vương nghĩ như thế nào, đó là chuyện của Đoan vương.

Lắc lắc ống tay áo to rộng, Khúc Khinh Cư mỉm , chẳng qua chỉ là mấy bộ váy áo thời cổ đại thôi tinh tế mắt.

Một ăn xong bữa trưa, Hạ Hành lau tay, mở miệng :

“Bổn vương nhớ hai ngày phủ Xương Đức công gửi thiệp mời tới, rằng sắp đến ngày mừng thọ của Xương Đức công?”.

Minh Hòa nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay vương gia,

là hai ngày phủ Xương Đức công dâng thiệp tới, ngoại trừ quý phủ chúng , thì ít trong kinh thành cũng nhận thiệp mời.”

lúc đó vương gia khi xem xong liền vứt luôn tấm thiệp sang một bên, giờ đột nhiên nhắc đến thế?

“Bổn vương bên chỗ vương phi cũng nhận thiệp mời của Xương Đức công,” Hạ Hành nhíu nhíu mày, giọng mang theo chút thích thú gì lắm,

“Phủ Xương Đức công đời bằng đời , phô trương như thế thấy đời nhỏ hơn đời .”

Minh Hòa vương gia đang bất mãn với Xương Đức công, nên chỉ cúi đầu lui sang một bên.

lúc , Tiền Thường Tín hầu ngoài cửa liền bước ,

“Vương gia, nô tài ở Thúy U uyển tới bẩm báo, rằng Vân Khuynh cô nương treo cổ tự tử ạ.”

Trong lòng rủa thầm đúng là xúi quẩy, mới khiến đang trực bên ngoài gặp chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-de-hoc-tam-tong-tu-duc/chuong-8.html.]

“Người thế nào ?” Hạ Hành lạnh nhạt hỏi.

“Đã cứu sống , chỉ là nhất thời hô hấp thông, nên giờ đang hôn mê ạ.”

Tiền Thường Tín mắng thầm trong bụng đàn bà ở kỹ viện đúng là thể lên sàn diễn , tìm đến cái c.h.ế.t cũng khó, canh ba nửa đêm treo lên xà ngang thì , cố tình chọn đúng cái lúc để diễn kịch, cũng c.h.ế.t thật giờ trò gì nữa.

“Không thì cứ để nàng yên đó , với nàng , nếu như còn c.h.ế.t nữa, thì cút về nơi xưa cũ mà chết, đừng ô uế Đoan vương phủ của .”

Thấy vương gia đẩy chén mặt , Tiền Thường Tín lập tức hiểu ngay, vương gia ghét loại đàn bà con gái hở chút là lóc phiền não tự tử, Vân Khuynh coi như phế,

“Nô tài nhớ ạ.”

Chẳng qua chỉ là một ả đào kép nhỏ nhoi, cứ thanh cao, còn nhất định tranh cao thấp với vương phi, thật sự quên bản là ai . Lòng tiểu thư mệnh nô tỳ, đều là do bản tạo lên ư!

“Nàng tử tự để dọa ở Thúy U uyển , thì ngươi bảo với nàng lập tức dọn đến Thu Ý trai .”

Hạ Hành dậy, tâm trạng chút chán ngán:

“Chỗ đó thanh tịnh!”.

Minh Hòa liếc Tiền Thường Tín đang vội vàng lui ngoài, đầu mày nhướn nhướn lên, chỉ với loại thủ đoạn mà còn vọng tưởng vương gia thương xót, thì thể thấy nàng ca kỹ cũng chỉ cái danh hão mà thôi.

TBC

Trong chính viện, Khúc Khinh Cư nghịch nghịch tấm thiệp mời trong tay, ngày mừng thọ của Xương Đức công, bất kể là nàng , cũng đến căn phủ đó lướt qua sân khấu một vòng, chỉ là lúc nhớ đến nỗi oán hận cùng bất mãn về nơi trong trí nhớ của vị chủ nhân cơ thể , là khuôn mặt nàng liền lạnh đôi chút.

Ở triều đại phong kiến, lẽ trong mắt đời chuyện đàn ông phong lưu gì là sai, nhưng c.h.ế.t xác còn kịp lạnh để cho mới bước cửa, coi con gái ruột chẳng gì, thì đúng là thiếu đạo đức đấy. Người đàn ông ngay cả việc vợ c.h.ế.t chồng thủ tang một năm cũng , thì thật khiến cho cảm thấy quá mức lạnh lẽo.

“Vương phi, nếu như , thì sai đại diện sang đó tặng quà mừng thọ thôi,” Mộc Cận thấy vẻ mặt của vương phi , đành khuyên nhủ, “Cho dù là phủ Xương Đức công nữa thì cũng ai tôn quý bằng .”

Thân vương phi địa vị đúng thực là tôn quý hơn so với phủ Xương Đức công, nhưng lời thì nhất thiết là cứ dễ , huống hồ tại nàng bỏ phí một cơ hội như thế chứ?

Dưới chế độ hoàng quyền, cho dù nàng là con gái, nhưng phủ Xương Đức công vẫn theo lệ cũ hành lễ với nàng, “vinh quy bái tổ” như dùng, há chẳng lãng phí phận Đoan vương phi của nàng ?

“Không cần , ngày mừng thọ cha của , Đoan vương phi là con gái thể đến ,”

Khúc Khinh Cư nhếch miệng , nàng ném tấm thiệp mời sang một bên, thì thấy Ngân Liễu mặt mày hậm hực bước .

Mộc Cận đặt tấm sang một bên, mở miệng hỏi:

“Mặt tái mét thế, ai trêu gì ?”.

“Còn là cái ở Thúy U uyển ư, một vở hài kịch đến là ,” Ngân Liễu nhún hành lễ với Khúc Khinh Cư,

“Lúc nãy nô tỳ tin cô nàng Vân Khuynh của Thúy U uyển treo cổ tự tử nhưng thành, di thư còn cái gì mà đây là tuyết núi cao, nay rơi xuống vũng bùn chốn đầm lầy, gần xa ngầm ám chỉ trong phủ nhục mạ khắc nghiệt với nàng , đây chính là đang chỉ trích vương phi khinh mạn nàng đấy!”.

Nói xong cả một đoạn dài, giọng điệu của Ngân Liễu càng bừng bừng lửa giận nén :

“Một ả ca kỹ, cho dù là cái thứ tuyết núi cao gì đó, thì lẽ nào ai cao quý hơn nàng chắc!”.

“Tuyết núi cao tan chảy thì bẩn thỉu lắm, nàng thích giả vờ giống như tuyết bên ngoài thì sáng sạch bên trong ô uế, ai thèm tranh với nàng ?” Mộc Cận hừ lạnh một tiếng, đó : “Bên chỗ vương gia truyền lời gì , thì chú ý đừng để khác tổn hại đến danh tiếng của vương phi.”

“Mộc Cận tỉ tỉ cần lo , nãy tin tức truyền từ lâu , vương gia trách cô nàng rỗi bẩn Đoan vương phủ, còn bảo dọn đến Thu Ý trai ,” đến đây, nàng cảm thấy cơn giận giảm quá nửa, “Thu Ý trai là nơi nào chứ, là nơi mà cũng biến thành rừng. Đủ để thấy trong lòng vương gia cũng bất mãn với nàng , vương phi chẳng cần tức giận vì loại .”

Khúc Khinh Cư Ngân Liễu xong, đáp: “Ta tức, nhưng thì tức đến tóc tai dựng lên kìa.”

Tỏ ý bảo Mộc Cận rót cho Ngân Liễu một chén , để nàng nhuận giọng, “Vân Khuynh vốn dĩ là đáng để nhắc đến, hà tất tức giận vì nàng .”

Vân Khuynh kiểu phụ nữ thông minh, nếu như nàng hiểu tâm tình khác, mỗi ngày ngoan ngoãn thành thật, thì vẫn còn thể Đoan vương gia cho chút thể diện, những nàng cố bày dáng vẻ thanh cao như bây giờ, thì đúng là hạ của hạ sách.

Có lẽ những khách làng chơi bình thường sẽ nuốt trôi cái màn cao khiết bắt nên thả của Vân Khuynh, nhưng Hạ Hành là ai chứ, đường đường là Đoan vương gia của triều đình Đại Hi, loại đàn bà nào mà từng gặp, Vân Khuynh dùng mấy thủ đoạn , thì cần Hạ Hành sẵn lòng chơi cùng nàng mới thành .

“Bảo gửi thiệp cho phủ Xương Đức công, rằng hôm diễn tiệc mừng thọ, đích sẽ đến chúc thọ phụ .”

Khúc Khinh Cư mím môi khẽ, chút chờ mong buổi tiệc mừng thọ của Xương Đức công sắp diễn . Thời đại những trò giải trí quá ít, nên tìm chuyện để mới thể tạm coi là bỏ phí ngày tháng.

Sau đó lâu, phu nhân của Xương Đức công đích tiếp đón vị ma ma chuyển lời của Đoan vương phủ, rằng hôm đó Đoan vương phi sẽ tới tham dự buổi tiệc mừng thọ.

Đợi ma mà chuyển lời về, phu nhân của Xương Đức công là Lương thị hừ lạnh mở miệng :

“Từ lâu con bé đó vương gia sủng ái, hôm nay ma ma chuyển lời còn phô dáng vẻ vương phi trọng dụng, đúng là khiến cho ngờ loại lành như gỗ cũng giữ thể diện cho bản .”

Khúc Ước Tố bên cạnh bà thở dài :

“Thái thái, tỉ tỉ xuất giá , bất luận là vương gia yêu thương , thì tỉ cũng là Đoan vương phi.”

Lương thị cô con gái như hoa như ngọc của , hiểu ý trong lời của con gái, liền cúi mặt xuống hừ lạnh :

“Bất kể nó là gì, thì cũng thể tôn quý bằng con .”

Khúc Ước Tố xong chỉ nhạt, gì thêm nữa.

Loading...