Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 115: Rừng Linh Quả Không Gian
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:19:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc khi bình tâm , kỹ thì thấy Tiểu Tinh Linh trông vô cùng tinh xảo đáng yêu, khuôn mặt phúng phính như quả trứng bóc vỏ.
Đôi mắt to linh động, giống như những vì lấp lánh bầu trời đêm, chớp chớp, toát vẻ đáng yêu lanh lợi.
Trông hệt như tiểu tiên đồng tòa Bồ Tát, ai cũng thích.
Văn Cảnh Dư mỉm , kiên nhẫn kể cho hai tiểu gia hỏa về lai lịch của Tiểu Tinh Linh: “Nàng , là tinh linh sinh từ gian …”
Văn Cảnh Dư cẩn thận kể tỉ mỉ về lai lịch của Tiểu Tinh Linh, và cả những năng lực đặc biệt nàng sở hữu.
Đương nhiên, Văn Cảnh Dư trong lòng hiểu rõ, một bí mật vẫn giữ kín, thể .
Ví dụ như chuyện Tiểu Tinh Linh đây tiêu hao hết năng lượng của bản , đưa linh hồn nàng đến thế giới cổ đại , còn để linh hồn nàng nhập thể của tỷ tỷ chúng, chuyện kỳ lạ và thần bí , nàng chọn cách giấu kín.
Đợi đến khi Văn Cảnh Dư giới thiệu xong lai lịch của Tiểu Tinh Linh, nỗi sợ hãi trong mắt Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di sớm sự tò mò mạnh mẽ thế.
Văn Cảnh Di càng kìm nén sự phấn khích trong lòng, đưa bàn tay nhỏ bé , mang theo chút thăm dò hỏi: “Ta thể chạm mặt ngươi ?”
Tiểu Tinh Linh thấy nàng như , ngọt ngào, lộ hai má lúm đồng tiền đáng yêu, gật đầu đồng ý: “Đương nhiên thể nha, tùy ý chạm .”
Văn Cảnh Di khẽ chạm khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Tinh Linh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhịn lớn tiếng tán thưởng: “Oa! Mặt ngươi sờ mềm mại đáng yêu quá!”
Tiểu Tinh Linh nàng chọc “khúc khích”, tiếng trong trẻo ngọt ngào, như một chuỗi chuông bạc rung động trong gió.
Văn Cảnh Hạo cũng sự tò mò cuốn hút, nhịn đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của Tiểu Tinh Linh, kinh ngạc : “Oa! Tóc Tiểu Tinh Linh mềm mượt quá, giống như lụa !”
Ba vui vẻ chơi đùa với Tiểu Tinh Linh một lúc, Tiểu Tinh Linh từ trong cuộc trò chuyện của họ rằng, họ gian để học tập.
Nàng đột nhiên nhớ đến mảnh đất linh quả sương mù dày đặc che khuất ở núi, mắt sáng lên, hăm hở : “Sau núi một mảnh đất linh quả, bên trong mọc một loại linh quả đặc biệt, gọi là ‘Ký Ức Quả’ đó.”
Văn Cảnh Di nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ký Ức Quả? Đó là quả gì ?”
Tiểu Tinh Linh chớp chớp đôi mắt linh động, giải thích: “Ký Ức Quả là một loại linh quả, khi ăn thể tăng cường trí nhớ, giúp qua quên, học tập sẽ đạt hiệu quả gấp đôi!”
Văn Cảnh Hạo , trong mắt lóe lên một tia sốt ruột, kịp chờ đợi hỏi: “Tiểu Tinh Linh, Ký Ức Quả ăn thật sự thể tăng cường trí nhớ ?”
Tiểu Tinh Linh hì hì gật đầu: “Đương nhiên là thật ! Ta thể lừa các ngươi?”
Văn Cảnh Dư thì nghi hoặc hỏi: “Sao chúng núi rừng linh quả nào? Ta chỉ một rừng cây ăn quả bình thường.”
Tiểu Tinh Linh đáp: “Sau núi một nơi sương mù che phủ, chẳng lẽ các ngươi ?”
Văn Cảnh Dư nhớ núi quả thật một nơi sương mù bao phủ, liền hỏi: “Dưới nơi sương mù bao phủ đó là vách đá ?”
Tiểu Tinh Linh lắc đầu, giải thích: “Chủ nhân, đó căn bản vách đá , thật chỉ là một sườn dốc thôi. Men theo sườn dốc xuống, rẽ một cái, là thể thấy một rừng linh quả .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-115-rung-linh-qua-khong-gian.html.]
“Bởi vì sương mù che khuất tầm , nên mới cảm giác bên là một vách đá. Thực , xuyên qua mấy trăm mét sương mù, bên trong cũng khác gì những nơi , đều thể thấy rõ ràng.”
Văn Cảnh Dư bỗng nhiên tỉnh ngộ, bất đắc dĩ : “Thì là ? Ta thật trong gian còn ẩn giấu một nơi như .”
Tiếp đó nàng : “Tiểu Tinh Linh, ngươi dẫn chúng đến rừng linh quả xem .”
Nàng tủi : “Ta là chủ nhân gian mà thật xứng chức, đối với nhiều nơi và chức năng trong gian vẫn còn mù mịt.”
Tiểu Tinh Linh vui vẻ đáp: “Được thôi, theo !” Nói , như một chú chim nhỏ hoạt bát, nhảy nhót phía .
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di hưng phấn theo Tiểu Tinh Linh, Văn Cảnh Dư thì với vẻ mặt tò mò sát phía , nàng cũng gian của rốt cuộc nghịch thiên đến mức nào.
Mấy xuyên qua rừng cây ăn quả mà họ thường hái, tiến về phía sương mù dày đặc ở núi.
Không lâu , đến nơi sương mù bao phủ. Tiểu Tinh Linh chỉ màn sương trắng mịt mờ : “Các ngươi ở đây xuống, cảm thấy như một vách đá sâu đáy ? Thật nha, nó chỉ là một sườn dốc thôi đó.”
Nói xong, Tiểu Tinh Linh dẫn đầu chui giữa sương mù, còn quên đầu nhắc nhở lớn tiếng: “Đây là sườn dốc, đường chú ý giữ vững nha. Nếu các ngươi xông thẳng về phía cũng , nhưng là xuống dốc, tốc độ sẽ khá nhanh đó.”
Ba tỷ Văn Cảnh Dư vẫn cẩn thận từng bước tiến lên, vội vàng xông về phía , dù thì họ quen thuộc với tình hình đường phía .
Xuyên qua màn sương mù dày đặc, cảnh tượng mắt bỗng nhiên sáng rõ, trong khí dần dần lan tỏa một mùi hương trái cây kỳ lạ và quyến rũ.
Rẽ qua một khúc cua, một mảnh đất linh quả rực rỡ sắc màu hiện mắt , khiến hoa cả mắt.
Các loại linh quả màu sắc tươi tắn, hình dáng khác treo đầy cành, ánh nắng mặt trời lấp lánh thứ ánh sáng mê hoặc, dường như mỗi quả đều ẩn chứa sức mạnh thần bí vô tận.
Văn Cảnh Di kinh ngạc che miệng, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn: “Oa, quá! Đây đều là linh quả ?”
Tiểu Tinh Linh gật đầu, chỉ một quả tỏa ánh sáng xanh nhạt, hình dáng giống quả đào, nhẹ nhàng : “Xem kìa, đó chính là Ký Ức Quả đó.”
Văn Cảnh Hạo nóng lòng chạy tới, vươn tay hái một quả, Tiểu Tinh Linh vội vàng ngăn : “Đừng vội nha, Ký Ức Quả thể tùy tiện hái . Chỉ Ký Ức Quả chín mới thể phát huy hiệu quả nhất.”
Nói , Tiểu Tinh Linh cẩn thận quan sát một lượt, chọn một quả Ký Ức Quả màu sắc thuần khiết nhất, lập tức, quả “Ký Ức Quả” đang treo cây liền tự động rơi tay nàng.
Nàng đưa quả cho Văn Cảnh Hạo: “Này, quả thể ăn đó, nếm thử xem.”
Văn Cảnh Hạo nhận lấy Ký Ức Quả, cẩn thận c.ắ.n một miếng. Trong khoảnh khắc, một dòng nước ép thanh mát ngọt ngào tan trong miệng, chảy xuống cổ họng, đều cảm thấy một trận thư thái.
Đệ nhắm mắt , cảm nhận kỹ càng, trong đầu dường như một dòng nước ấm chảy cuộn, những kiến thức và ký ức vốn phần mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, như thể thắp sáng .
Văn Cảnh Di thấy ca ca ăn đến vẻ mặt mê mẩn, cũng sốt ruột Tiểu Tinh Linh.
Tiểu Tinh Linh ý niệm động, một quả Ký Ức Quả chín mọng rơi tay nàng, nàng đưa qua: “Muội cũng nếm thử xem.”
Văn Cảnh Di vui vẻ nhận lấy, c.ắ.n một miếng, cũng lộ vẻ mặt thỏa mãn: “Oa, ngon quá, cảm giác đầu óc cũng trở nên thông minh hơn !”