Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 140: Bày Tỏ Thân Phận
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:25:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên quan binh đầu trọc vốn đang sấp đất, Văn Cảnh Dư những lời đó, khó khăn lắm mới bò dậy , liếc thấy ngọc bài trong tay Văn Cảnh Dư.
Hắn ghé sát xem kỹ, chỉ thấy ngọc bài khắc rõ ràng bốn chữ lớn "Ngự Tứ Hạnh Lâm".
Cảnh khiến tên quan binh đầu trọc sợ hãi nhẹ, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, "phịch" một tiếng, cả liền quỳ sụp xuống đất.
Nhìn tên chưởng quầy, càng sợ đến hồn xiêu phách lạc, trực tiếp ngã vật xuống đất, quần ngay lập tức ướt đẫm nước tiểu.
Một mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa, lúc trông y hệt một con chuột già sợ vỡ mật, run rẩy bần bật.
Ở Kinh thành , danh tiếng Hạnh Lâm huyện chủ vang dội khắp nơi, ai .
Ai mà chẳng , nhân vật như Chu Thái Phó còn chịu thiệt lớn tay nàng.
Tên chưởng quầy lúc ruột gan hối hận xanh cả lên, trong lòng ngừng nguyền rủa: Ngươi sớm gì , nếu ngay từ đầu rõ là huyện chủ, nào dám chọc ngươi!
Cứ đợi đắc tội ngươi triệt để , ngươi mới lộ phận, đây là ngươi cố ý đúng ?
Đám quan binh thấy , xám xịt từ từ bò dậy từ đất.
Từng tên co rúm đầu , trông y hệt những con chim cút thuần hóa, ngoan ngoãn quỳ mặt Văn Cảnh Dư.
Tên quan binh đầu trọc run rẩy : "Huyện chủ , chúng tiểu nhân sai , thật sự là hữu nhãn vô châu, ngài là huyện chủ."
"Tất cả đều do tên ch.ó má năng lung tung, chúng tiểu nhân nhất thời mỡ heo che mắt, mới nhẹ tin lời ma quỷ của ."
Văn Cảnh Dư lạnh lùng một tiếng, trong mắt đầy vẻ trào phúng, nàng chút lưu tình : "Người khác gì ngươi cũng tin ư? Cái đầu ngươi lẽ nào dùng để vật trang trí ? Hoàn chút năng lực phán đoán nào!"
Tên quan binh đầu trọc nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, nửa ngày thốt lời nào, chỉ thể ngừng dập đầu nhận .
Tần suất nhanh đến mức như giã tỏi, đầu va chạm với mặt đất, suýt nữa b.ắ.n tia lửa, cảnh tượng vô cùng khôi hài mà đáng thương.
Ngay lúc , Chiến Vương dẫn theo một đám vệ bước , mặt lạnh như sương giá, ánh mắt như hai mũi tên sắc bén vô song, sắc lạnh quét qua một vòng cuối cùng dừng chưởng quầy.
Giọng trầm thấp mà hùng hồn, nhưng toát một sự uy nghiêm thể nghi ngờ: "Ngươi cứ khăng khăng phòng khế là giả, ngươi từng cẩn thận kiểm tra ?"
"Ngay cả cũng một cái, vội vàng kết luận là giả, ngươi gan lớn thật đấy!"
"Bản vương bây giờ trịnh trọng cho ngươi , phòng khế ngàn vạn là thật, chính là do Hoàng thượng đích hạ chỉ ban cho Hạnh Lâm huyện chủ, ngươi rõ ?"
Chưởng quầy xong, như ngũ lôi oanh đỉnh, sợ đến mặt xám như tro tàn, đôi chân vốn mềm nhũn càng chống đỡ nổi cơ thể, trực tiếp khuỵu xuống đất.
Môi run như sàng gạo, lắp bắp : "Vương... Vương gia, tiểu nhân hữu nhãn vô châu, căn bản đây là vật Hoàng thượng ngự ban."
"Tiểu nhân nhất thời mỡ heo che mắt, mới mạo phạm huyện chủ, cầu Vương gia và huyện chủ giơ cao đ.á.n.h khẽ, tha cho mạng ch.ó của tiểu nhân ! Tiểu nhân dám nữa!"
Chiến Vương hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh lẽo đến mức dường như thể khiến khí đóng băng ngay lập tức: "Tha mạng? Cái vẻ kiêu căng ngạo mạn, ngông nghênh của ngươi lúc nãy chạy ?"
"Cậy chút quan hệ liền ngang ngược vô pháp vô thiên, coi quốc pháp vương pháp gì, bây giờ xảy chuyện thì cầu xin tha thứ? Trên đời gì chuyện dễ dàng như !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-140-bay-to-than-phan.html.]
Văn Cảnh Dư bước tới, mặt đầy vẻ chán ghét, tên chưởng quầy đang vật vã đất trông t.h.ả.m hại.
Nàng bĩu môi : "Hừ, loại tiểu nhân ỷ mạnh h.i.ế.p yếu như ngươi, hôm nay nếu đến nhận cửa tiệm, thật sự một bà con của Tư Kế nhỏ bé thể ngang ngược đến mức ! Quả thực đáng ghét cực độ!"
Chiến Vương Văn Cảnh Dư , đầu phân phó Phong Nhất: "Phong Nhất, ngươi lập tức phái đến Hộ Bộ điều tra kỹ lưỡng một phen."
"Một Tư Kế nhỏ bé mà dám lạm dụng chức quyền, tư túi bao nhiêu, nhất định điều tra đến cùng!"
Tiếp đó, Chiến Vương nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén : "Tên chưởng quầy , tự ý sửa đổi tiền thuê, vọng tưởng chiếm đoạt cửa tiệm, còn ác ý vu khống huyện chủ cầm phòng khế giả, là kẻ lừa đảo."
"Quả thực vô pháp vô thiên! Lập tức áp giải đại lao, giao cho Hình Bộ thẩm vấn, nhất định theo luật pháp, đáng trừng phạt thế nào thì trừng phạt thế , tuyệt đối dung túng!"
Nói xong, Chiến Vương vung tay áo lớn, quả quyết hiệu vệ lôi chưởng quầy .
Chưởng quầy xong, sợ hãi run như sàng gạo, liều mạng giãy giụa cầu xin tha thứ, nhưng Văn Cảnh Dư căn bản để ý đến .
Cuối cùng vẫn đám vệ như xách gà con mà lôi , dọc đường kêu t.h.ả.m thiết liên hồi.
Xử lý xong chưởng quầy, Chiến Vương lạnh lùng ánh mắt về phía đám quan binh.
Sắc mặt âm trầm như bầu trời cơn bão, bất cứ lúc nào cũng thể bùng phát cơn thịnh nộ như sấm sét: "Thật là ho lắm nhỉ!"
"Rốt cuộc là ai cho các ngươi cái gan lớn đến ? Không hỏi trắng đen, dám tùy tiện bắt ?"
"Sự yên bình của Kinh thành đám các ngươi cho u ám hỗn loạn, bá tánh thể an tâm sinh sống?"
Tên quan binh đầu trọc lúc sợ đến hồn xiêu phách lạc, cả run như sàng gạo.
Hắn vội vàng ngừng dập đầu, trán chảy máu, nước mắt nước mũi tèm lem, lóc kêu la: "Huyện chủ, Vương gia, chúng tiểu nhân thật sự nhất thời hồ đồ, tên chưởng quầy lừa gạt, mới phạm sai lầm thể tha thứ ."
"Cầu hai vị giơ cao đ.á.n.h khẽ, tha cho chúng tiểu nhân , về chúng tiểu nhân nhất định sẽ hối cải, trung thực phụng công thủ pháp, tuyệt đối dám phạm tương tự nữa!"
Chiến Vương căn bản định dễ dàng bỏ qua cho chúng, trong mắt , loại quan binh như nếu ở Kinh thành, những thể duy trì trị an, ngược sẽ trở thành hiểm họa cho bá tánh.
Người mặt nghiêm nghị như sắt, chỗ nào để thương lượng: "Các ngươi là quan binh tuần tra, gánh vác trọng trách bảo vệ an bình Kinh thành, duy trì công bằng."
" cái đức hạnh của các ngươi bây giờ xem, phân biệt thị phi rõ, trắng đen lẫn lộn, quả thực là phụ lòng tin của triều đình! Mỗi tên đ.á.n.h hai mươi trượng, đó vĩnh viễn đừng hòng ăn chén cơm nữa! Lập tức cách chức điều tra!"
Tiếp đó, Chiến Vương phân phó Phong Nhất: "Thượng cấp của chúng quản giáo nghiêm, khó thoát trách nhiệm, giáng xuống binh lính thường, để chúng tự kiểm điểm sự tắc trách của !"
Phân phó xong, đám vệ liền như xua vịt, đuổi tất cả đám tiểu nhị khỏi cửa tiệm.
Sau đó từ tìm đến một chiếc khóa lớn, "cạch" một tiếng, dứt khoát khóa chặt cửa tiệm . Thân vệ cung kính trao chìa khóa tay Văn Cảnh Dư.
Thực Văn Cảnh Dư hôm nay đến nhận cửa tiệm, vốn dĩ ý định bắt đối phương lập tức cuốn gói rời .
Nàng trong lòng còn đang tính toán, nên mở một y quán ở khu , chứ cũng ý định mở ngay.