Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 141: Trang Đầu Nịnh Hót
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:25:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
ai mà ngờ, tên chưởng quầy tham lam vô độ, một lòng chỉ mãi mãi trả tiền thuê thấp nhất, sống c.h.ế.t thừa nhận Văn Cảnh Dư là chủ nhà, còn trăm phương ngàn kế gây khó dễ, cuối cùng tự đưa ngục, nhận lấy một kết cục bi thảm.
Một đoàn tiếp tục đến cửa tiệm thứ hai, đây là một tiệm phấn son đang kinh doanh hồng phát.
Màn kịch ở tiệm đầu tiên, những trong tiệm sớm rõ mồn một.
Vì , chưởng quầy của tiệm thấy Văn Cảnh Dư và đoàn đến, cũng thêm những lời vô ích nữa.
Hắn khách khí, cung kính : "Huyện chủ , tiểu nhân bên thật sự vẫn tìm cửa tiệm phù hợp để dọn , trong thời gian ngắn thực sự khó mà sắp xếp thỏa."
"Mong huyện chủ ơn, cho tiểu nhân thêm ít thời gian, để tiểu nhân đủ thời gian tìm kiếm cửa tiệm khác."
Văn Cảnh Dư thấy chưởng quỹ khá thức thời, đáng ghét như chưởng quỹ đó.
Thế là nàng gật đầu : “Ta tạm thời cũng ý định thu cửa hiệu, ngươi cũng cần quá vội vã. tiền thuê nhà, ngươi đúng hạn giao đến Huyện chủ phủ của , đừng mà kéo dài dây dưa.”
Chưởng quỹ xong, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Vội vàng gật đầu khom lưng, mặt chất chồng nụ lấy lòng: “Vâng , Huyện chủ ngài cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định đúng hạn giao tiền thuê nhà đến Huyện chủ phủ, tuyệt đối dám chậm trễ mảy may! Ngài là rộng lượng, cứ an tâm ạ!”
Chiến Vương một bên cuộc đối thoại của bọn họ, với Văn Cảnh Dư: “Hạnh Lâm, nếu bây giờ nàng ý định mở y quán, việc thu tô tức và quản lý cửa hiệu, nàng cứ giao cho các quản sự cửa hiệu giàu kinh nghiệm trong phủ .”
“Bọn họ việc luôn nghiêm túc trách nhiệm, nàng cứ việc ung dung hưởng thụ tiền bạc, cần nhọc lòng suy nghĩ.”
Văn Cảnh Dư đề nghị của Chiến Vương, cảm thấy khá đáng tin cậy, nghĩ bụng của Chiến Vương phủ thể động ý đồ với chút tiền nhỏ .
Thế là nàng vui vẻ gật đầu : “Tốt quá, xin phiền Vương gia . Nếu Vương gia nhắc nhở, thật nên thế nào.”
“Nàng đừng khách sáo với , giữa chúng hà tất khách khí như .”
Tiếp đó, : “Đi thôi, tiếp theo chúng nên thu trang viên ngoài thành . Thời gian chờ đợi ai .”
Thế là đoàn một nữa lên cỗ xe ngựa hoa lệ, xe ngựa chầm chậm khởi động, hướng về phía trang viên ngoại ô.
Bánh xe lăn đều, nghiến con đường quan đạo bụi mù, cuộn lên từng đợt khói bụi mờ ảo như sương.
Vào giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chút giữ trút xuống mặt đất, hai cỗ xe ngựa chầm chậm dừng cổng trang viên.
Trang đầu từ xa trông thấy một đám thị vệ uy phong lẫm liệt, như chúng tinh củng nguyệt vây quanh một nam t.ử khí độ ngất trời, mang theo khí chất bất phàm cùng hai tiểu cô nương y phục hoa lệ.
Trận thế , quy mô , y liền những đến tuyệt đối nhân vật tầm thường, nhất định là phận cực kỳ cao quý.
Trang đầu lập tức hai mắt sáng rỡ, mặt chất chồng nụ nịnh nọt lấy lòng, nụ khoa trương đến mức như thể vắt hai lạng mỡ.
Y ba bước chụm hai bước nghênh đón, lưng khom gần như dán xuống đất: “Ôi chao, các vị quý nhân từ xa đến, tiểu nhân thất lễ ! Không các vị quý nhân hôm nay giá lâm, việc gì cần tiểu nhân ạ?”
Văn Cảnh Dư vội vàng lấy địa khế trang viên: “Chúng chính là tân chủ nhân của trang viên , hôm nay đến đây, chỉ xem tình hình trang viên hiện tại thế nào.”
Trang đầu xong, khuôn mặt vốn chất đầy ý , giờ khắc càng tươi như đóa cúc đang nở rộ, liên tục vái chào: “Thì là tân chủ nhân đại giá quang lâm! Thật là thất lễ, thất lễ!”
Vừa y khom lưng dẫn đường phía , sống động như một con ch.ó già đang vẫy đuôi cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-141-trang-dau-ninh-hot.html.]
Đón Văn Cảnh Dư cùng đoàn một cách cung kính trong trang viên.
Thế nhưng khoảnh khắc đặt chân trang viên, cảnh tượng mắt khiến lòng chấn động.
Cả trang viên một màu đổ nát tiêu điều. Những căn nhà tranh hai bên đường, như những lão già yếu ớt như ngọn nến gió, lung lay sắp đổ.
Tường vôi từng mảng lớn bong tróc, để lộ bức tường đất thô ráp bên trong, mái nhà tranh thưa thớt, đổ xiêu vẹo, như thể chỉ cần một cơn gió lớn hơn một chút cũng thể thổi bay chúng .
Những tá điền đang việc đồng, ai nấy đều mặt mày tiều tụy, hình gầy gò, xanh xao vàng vọt đến đáng thương.
Họ còng lưng, cuộc sống đè nát.
Y phục cũ nát chịu nổi, vá chằng vá đụp, cái nắng gay gắt, càng lộ rõ vẻ tồi tàn và thê lương.
Một vài tá điền vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy đoàn bước trang viên, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh hoàng.
Họ vội vàng cúi đầu xuống, động tác hoảng loạn và cấp vội, sợ cẩn thận liền mạo phạm những quý nhân .
Động tác việc trong tay càng nhanh hơn, nhưng vì quá căng thẳng nên vẻ luống cuống tay chân.
Trang đầu mượn oai hùm quát lớn: "Còn ngẩn đó gì? Đây là tân chủ nhân, còn mau đến bái kiến!"
Các tá điền tuy lòng đầy hoảng sợ bất an, nhưng sự thúc giục của trang đầu, vẫn lượt đặt nông cụ xuống, đến mặt Văn Cảnh Dư và bọn họ quỳ lạy.
Trong đám đông, một lão già tóc bạc phơ, do dự hồi lâu, cuối cùng c.ắ.n răng, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão chất chứa sự phong sương, đôi mắt đục ngầu đong đầy nước mắt: “Chủ nhân ơi, cầu xin ngài mở lòng từ bi, bớt chút tô tức ạ. Tình cảnh bây giờ, giao tám thành tô tức, thật sự là lấy mạng cả nhà chúng tiểu nhân !”
Trang đầu định mở miệng quát mắng, ánh mắt Chiến Vương liếc qua mà cứng họng.
Ánh mắt như một luồng hàn quang lạnh lẽo, khiến trang đầu run rẩy , lời đến bên miệng nuốt ngược trở .
Lão già đến đây, kìm nỗi bi khổ trong lòng, nước mắt lăn dài trong khóe mắt.
Giọng cũng nghẹn ngào: “Mỗi năm giao xong tám thành tô tức, cả nhà chúng tiểu nhân chỉ còn hai thành lương thực. Chút lương thực , căn bản đủ cho cả nhà cầm !”
“Năm ngoái nhà thêm một đôi cháu trai cháu gái song sinh, vốn là chuyện đáng mừng, nhưng ai ngờ, đây trở thành gánh nặng chồng chất.”
“Con dâu đủ thức ăn, căn bản sữa cho con bú.”
Bọn trẻ đói đến mức cả ngày ngừng, chúng tiểu nhân ông bà nội, mà xót xa, nhưng một chút biện pháp cũng , chỉ đành trơ mắt chúng chịu đói.”
“Đến mùa đông, cái lạnh cắt da cắt thịt, trong nhà ngay cả một bộ quần áo bông ấm cũng , cả nhà chỉ đành ôm chặt lấy , nương tựa mà sưởi ấm, dựa ấm của mà trải qua những đêm dài lạnh giá .”
“Ngày tháng như , còn giao tám thành tô tức, chúng tiểu nhân thật sự thể chống đỡ nổi nữa !”
Các tá điền khác những lời , cảm thấy đồng cảm, nỗi tủi và bất lực tích tụ trong lòng bỗng chốc bùng lên, cũng đều đồng thanh phụ họa.
Trong chốc lát, tiếng thở dài, tiếng nức nở đan xen , như một bản nhạc bi thương, bao trùm gian trang viên hoang tàn , khiến cảm thấy xót xa vô cùng.
Chiến Vương thấy câu “thu tám thành tô tức” , trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, lập tức hiểu , đây nhất định là do trang đầu giở trò, tự ý nâng cao tô tức, bỏ túi riêng.