Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 149: Gây chuyện

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:25:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Hộ Bộ Thượng thư Thẩm Tri Lễ bưng chiếc hộp gỗ kim tơ nam tiến lên, trong điện lập tức kim quang lưu chuyển.

Trong hộp là một bức tượng Thọ Tinh cao ba thước đúc bằng vàng ròng, Thọ Tinh tay trái cầm đào tiên, tay vịn gậy hươu, chỗ vạt áo phất phơ khảm ba trăm sáu mươi lăm viên minh châu Đông Hải, tượng trưng cho phúc thọ bình an qua từng năm.

Càng khiến kinh ngạc là quả đào tiên trong tay Thọ Tinh điêu khắc từ một khối huyết ngọc nguyên khối, ánh nến toát vẻ hồng hào ấm áp.

Tấm giao tiêu mà Lễ Bộ Thượng thư Ninh Trí Viễn dâng lên càng khiến cả điện kinh thán.

Tấm giao tiêu mỏng như cánh ve, khi trải rộng đến ba trượng vuông, ánh nắng xuyên qua cửa điện tỏa bảy sắc cầu vồng.

Thẩm Tri Lễ giải thích: “Vật gặp nước ướt, lửa cháy, hơn nữa còn thể tự nhiên biến hóa theo hình mặc. Ngư dân Nam Hải truyền thuyết rằng, cần giao nhân ngàn năm mới thể dệt một thước.”

Mô hình lầu các như ý mà Công Bộ Thượng thư dâng lên thể gọi là tay nghề điêu luyện.

Toàn bộ lầu các bố trí theo thái cực bát quái, ba trăm sáu mươi lăm cửa sổ đều thể đóng mở, chuông đồng mái hiên khẽ ngân vang theo gió.

Điều tinh xảo nhất là trong lầu ẩn chứa cơ quan – xoay bánh xe ngọc ở tầng , liền những tiểu mộc nhân mặc y phục sặc sỡ từ trong lầu bước , tay cầm biển hiệu mạ vàng “Phúc như Đông Hải”, “Thọ tỷ Nam Sơn” mà uyển chuyển múa.

Thái hậu những món quà chúc thọ rực rỡ mắt, khóe mắt ánh lên những giọt lệ mãn nguyện.

Người khẽ vuốt cuộn lụa mà Hoàng thượng dâng, thì thầm với ma ma bên cạnh: “Đời ai gia , món quà quý giá nhất, chính là nuôi dạy một Hoàng đế .”

Lời Thái hậu còn dứt, phu nhân Binh Bộ Thượng thư Tô Vãn Ngâm đột nhiên dậy, chiếc quạt tròn trong tay che nửa đôi môi son, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ cay nghiệt: “Ôi, các vị đại thần dâng lễ thật khiến mở rộng tầm mắt. Chỉ là…”

Nàng cố ý kéo dài giọng, ánh mắt liếc xéo về phía Văn Cảnh Dư, “Hạnh Lâm Huyện chúa chậm chạp dâng lễ? Chẳng lẽ là…”

Lời nàng còn dứt, Tần Nhã Dung, của cựu tức phụ Hoa Quốc Công phủ, lập tức tiếp lời: “Tô tỷ tỷ , Huyện chúa xuất từ thôn dã, thể vật gì hồn mà dâng? Tổng sẽ là…” Nàng che miệng khẽ, “ dâng mấy cọng cỏ dại chứ?”

Hai kẻ xướng họa, Tô Vãn Ngâm càng cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Ai da! Chư vị đại thần đều dâng lễ xong cả , Huyện chúa chậm chạp như , chẳng lẽ là…” Nàng cố ý liếc án thư trống rỗng của Văn Cảnh Dư, “là chuẩn quà mừng thọ?”

Chiếc chén trong tay Thái hậu “keng” một tiếng đặt xuống án.

Hồng ma ma vội vàng ghé sát tai thì thầm, đem sự việc lộn xộn ngoài cung môn kể tỉ mỉ.

Chỉ thấy Thái hậu phượng mâu khẽ nheo , đầu ngón tay khẽ gõ ba tiếng lên tay vịn.

“Hồng ma ma.” Giọng Thái hậu nhanh chậm, “Ai gia nhớ rằng, thọ lễ của Hạnh Lâm Huyện chúa sớm dâng lên tẩm cung chứ?”

“Bẩm Thái hậu, khi nô tỳ đón ba tỷ Huyện chúa tẩm cung của Thái hậu, Huyện chúa dâng thọ lễ ạ.”

Hồng ma ma cố ý quét mắt qua Tô thị và Tần thị, “Là một cây nhân sâm hai ngàn năm tuổi và một cây t.ử linh chi hai ngàn năm tuổi, nô tỳ tự tay kiểm tra ạ.”

Thái hậu đột nhiên vỗ án: “Nếu như , ai gia xem xem, là kẻ nào dám ở thọ yến mà chỉ trỏ lung tung!”

Ánh mắt sắc bén của như lưỡi d.a.o lướt qua, “Hồng ma ma, đem Hoàng thượng, Hoàng hậu, chư vị Hoàng tử, cùng với thọ lễ của Hạnh Lâm Huyện chúa đều khiêng lên đây! Để hai vị phu nhân kiểm tra.”

Họ nào dám kiểm tra thọ lễ của Thái hậu, điều quả thực là chê mạng quá dài .

Chiếc quạt tròn trong tay Tô Vãn Ngâm “bộp” một tiếng rơi xuống đất, Tần Nhã Dung càng mặt mày trắng bệch. Hai vội vàng quỳ xuống đất: “Thần phụ dám!”

“Không dám?” Thái hậu lạnh, “Vừa chẳng mạnh miệng ?”

Người vẫy tay hiệu cho Hồng ma ma, “Đi, đem nhân sâm linh chi của Huyện chúa mang đến, để chư vị đều mở mang tầm mắt.”

Khi Hồng ma ma bưng hai chiếc hộp gỗ trở đại điện, cả bàn tiệc xôn xao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-149-gay-chuyen.html.]

Chỉ thấy củ nhân sâm trong hộp bên trái to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, lô uyển dày đặc như vảy rồng, râu rễ dài mảnh như tua rua, tỏa ánh hổ phách;

Cây t.ử linh chi bên to như chiếc quạt tròn, mũ nấm chồng chất tựa mây lành, ánh nến lưu chuyển ánh tím vàng.

“Cái …” Viện phán Thái y viện kích động đến râu run lên, “Lão thần hành y sáu mươi năm, từng thấy qua nhân sâm và linh chi phẩm tướng như thế !”

Binh Bộ Thượng thư trừng mắt vợ một cái thật mạnh, thầm nghĩ, đồ đàn bà ngu ngốc, trút giận cũng thể ở mặt nhiều như .

Ngươi công khai Hạnh Lâm Huyện chúa mất mặt, kẻ ngốc cũng ngươi đang nhắm nàng.

Muốn trút giận thì lén lút, cứ ở nơi đông thế , đúng là cực kỳ ngu xuẩn.

Lúc , móng tay Tô Vãn Ngâm cắm lòng bàn tay, Tần Nhã Dung thì c.h.ế.t dí chằm chằm cây linh chi – nàng từng ông nội , linh chi phẩm cấp thể giải bách độc, món quà chúc thọ quả thực là vô giá.

Khi xem xong nhân sâm và linh chi mà Văn Cảnh Dư tặng, Thái hậu mở lời: “Hôm nay là thọ thần của ai gia.”

Giọng Thái hậu đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Vốn dĩ nên vui vẻ hân hoan, kẻ cố tình gây sóng gió.”

Châu đông phượng quan của kêu leng keng khi đầu, “Tô thị, Tần thị, các ngươi vô phép vô tắc như , về cần cung nữa.”

Tiếp đó liền thấy Hoàng thượng hô: “Người , đưa họ khỏi cung.”

Khi thị vệ khiêng hai lên, Tô Vãn Ngâm đột nhiên vùng vẫy kêu lên: “Thái hậu minh giám! Thần phụ chỉ là…” Lời còn dứt, miệng nhét khăn.

Tô Vãn Ngâm chỉ trút giận cho con gái – Lý Minh Châu, Văn Cảnh Dư mất mặt, hổ.

Còn Tần Nhã Dung trút giận cho đại tỷ của , nếu vì Văn Cảnh Dư mách Thái hậu, đại tỷ của nàng vẫn là thế t.ử phi Hoa Quốc Công phủ, căn bản sẽ hưu về nhà.

Lúc hai hối hận thôi, – thể cung, ở kinh thành chẳng sẽ thành trò .

Sau khi phần chúc thọ kết thúc, các nhạc sư trong điện tấu lên khúc “Nghê Thường Vũ Y Khúc” nhẹ nhàng, các cung nữ như bướm xuyên hoa ở giữa các bàn tiệc bưng món ăn rót rượu.

Thái hậu mỉm cảnh tượng chén đĩa xôn xao nhộn nhịp mắt, khóe mắt thỉnh thoảng liếc ba tỷ Văn Cảnh Dư đang an tĩnh ở hạ thủ.

“Chư vị ái khanh.” Hoàng thượng nâng chén hiệu, “Hôm nay mẫu hậu thọ thần, trẫm lòng vui. Nghe các nhà khuê tú đều chuẩn tài nghệ để góp vui, chi bằng bây giờ bắt đầu?”

Hoàng hậu mỉm bổ sung: “Bổn cung đặc biệt chuẩn giải thưởng – cây cửu phượng hàm châu bộ d.a.o , ban cho tiểu thư biểu diễn xuất sắc nhất.”

Nàng từ trong hộp gấm do cung nữ bưng lấy một cây trâm cài tóc vàng rực rỡ, viên hồng ngọc khảm mắt phượng ánh nến lấp lánh như giọt máu.

Trên bàn tiệc lập tức vang lên một tràng kinh thán.

Cây bộ d.a.o là vật Tiên đế ngự ban, giá trị liên thành , càng đại diện cho vinh dự vô thượng.

“Thần nữ nguyện hiến một khúc.” Một khuê tú bình thường giao hảo với Lý Minh Châu – Tiêu Diệu Lăng bước , hôm nay nàng đặc biệt một chiếc váy lụa tay áo rộng, khi như đạp mây mà lướt.

Tiêu Diệu Lăng khoan t.h.a.i bước đến chiếc đàn tỳ bà chuẩn sẵn trong sảnh, nhẹ nhàng vén váy, ưu nhã xuống.

Nàng khẽ ngẩng đầu, thần sắc toát lên một chút kiêu ngạo, ánh mắt hữu ý vô ý quét về phía Văn Cảnh Dư, tựa hồ đang thị uy.

Văn Cảnh Dư thấy ánh mắt hữu ý vô ý của nàng , thầm nghĩ, nữ nhân chẳng lẽ gây chuyện nữa ?

Nếu thật sự là , thì những quả là một đám tiểu cường đ.á.n.h mãi c.h.ế.t.

 

Loading...