Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 152: Thái hậu răn dạy
Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:07:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Ngọc Oánh đ.á.n.h đàn tuy ngón tay cũng xem như thuần thục, nhưng khúc điệu chẳng gì mới mẻ, khiến mà buồn ngủ;
Tiểu thư vẽ tranh nét bút đôi phần giống cảnh núi sông, nhưng thần thái, trông thật ngốc nghếch cứng nhắc;
Tiểu thư ngâm thơ giọng tuy trong trẻo, nhưng câu thơ đều là những lời chúc thọ thông thường, chẳng chút gì nổi bật.
Quan khách đài xem mấy hứng thú, đại điện vốn náo nhiệt giờ đây khí phần trầm lắng.
Hoàng thượng và Thái hậu tuy vì giữ thể diện mà biểu lộ bất mãn, nhưng nụ gương mặt rõ ràng nhạt nhiều.
Hoàng hậu khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Một đại thần và các phu nhân cũng chỉ vỗ tay lấy lệ thỉnh thoảng, ánh mắt nhiều hơn là sự bất đắc dĩ và thất vọng.
Trương Ngọc Oánh phản ứng của đài, trong lòng càng thêm sốt ruột, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng dốc hết sức đ.á.n.h đàn, cố gắng vãn hồi cục diện, nhưng tất cả đều vô ích, ngược càng đ.á.n.h càng loạn, sai âm liên tục.
Một khúc ca kết thúc, đài vang lên những tràng vỗ tay thưa thớt. Trương Ngọc Oánh và những khác đài mặt mày hổ, chỉ ước một cái lỗ để chui xuống.
Lúc , Văn Cảnh Dư mỉm : “Trương tiểu thư, xem hôm nay các ngươi chuẩn chu đáo, chỉ là tài nghệ gì đặc biệt ? Có thể chia sẻ cho chúng một hai điều ?”
Lời của Văn Cảnh Dư tưởng chừng là hỏi thăm, nhưng thực chất là một lời châm chọc khéo léo.
Trương Ngọc Oánh c.ắ.n răng, định phản bác, nhưng Thái hậu chậm rãi : “Hôm nay là tiệc thọ, vốn là để cầu chúc hỷ khí náo nhiệt, tâm ý của các ngươi ai gia đều nhận . Chỉ là về tài nghệ, cốt yếu ở sự dụng tâm và sáng tạo, tuyệt đối nên chỉ cho lệ.”
Lời của Thái hậu là hạ bậc thang cho Trương Ngọc Oánh và những khác, là ngầm cảnh cáo họ tùy tiện gây khó dễ cho khác nữa.
Trương Ngọc Oánh và những khác vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Thái hậu dạy bảo, thần nữ và các vị tiểu thư xin ghi nhớ trong lòng.”
Hoàng thượng cũng lên tiếng: “Hôm nay ba tỷ Hạnh Lâm huyện chúa quả thực mang đến cho Trẫm và Thái hậu ít bất ngờ, Trẫm quyết định sẽ trọng thưởng.”
“Hạnh Lâm huyện chúa tài năng xuất chúng, thông minh hơn , ban thưởng một trăm lạng vàng, mười tấm lụa là; Văn Cảnh Hạo tuổi nhỏ mà chí lớn, tài nghệ phi phàm, ban thưởng một thanh bảo kiếm thượng đẳng; Văn Cảnh Di hoạt bát đáng yêu, tài nghệ xuất chúng, ban thưởng một cây như ý phỉ thúy.”
Ba tỷ Văn Cảnh Dư lập tức tạ ơn: “Tạ bệ hạ long ân, tạ Thái hậu ân điển!”
Hoàng đế mỉm gật đầu, hiệu cho họ cần đa lễ.
Còn Thái hậu bên cạnh thì ba đứa trẻ với ánh mắt hiền từ, trong mắt lộ vẻ hài lòng.
Đồng thời, một cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, cầm cây trâm cài tóc chín phượng ngậm châu, chậm rãi đến mặt Văn Cảnh Dư, trao cho nàng.
Nàng cẩn thận đón lấy cây trâm cài tóc, đây chỉ là một báu vật hiếm , mà còn là bằng chứng cho chiến thắng của nàng.
Hôm nay, Chiến Vương vẫn luôn lặng lẽ dõi theo Văn Cảnh Dư. Đôi mắt y từng rời khỏi nàng một khắc, tựa như Văn Cảnh Dư một sức hút đặc biệt, khiến y thể rời mắt.
Dưới đài, một đại thần và phu nhân đều dậy, chúc mừng họ. Trong chốc lát, khí yến tiệc trở nên náo nhiệt.
Hoàng thượng ban thưởng đồ vật cho ba tỷ Văn Cảnh Dư xong, Thái hậu liền : “Ai gia cũng mệt , các ngươi cứ từ từ ăn uống, yến tiệc mừng thọ hôm nay, ai gia vô cùng hoan hỉ.”
Nói đoạn, dậy, Hồng ma ma và một đám cung nữ vây quanh, rời khỏi yến tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-152-thai-hau-ran-day.html.]
Sau khi Thái hậu rời , Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng lập tức rời khỏi.
Mọi thấy Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều , cũng lượt rời khỏi yến tiệc một cách trật tự.
Đợi khi đám đông dần tan , Chiến Vương mới bước đến: “Hạnh Lâm, hôm nay các ngươi thật sự quá xuất sắc.”
Văn Cảnh Dư mỉm : “Tạ Vương gia khen ngợi.”
“Đi thôi, bổn vương đưa các ngươi về phủ.”
Văn Cảnh Dư từ chối: “Không cần phiền Vương gia , chúng xe ngựa .”
“Đi thôi.” Chiến Vương hề lời từ chối của nàng.
Chiến Vương cố chấp tiễn, Văn Cảnh Dư cũng tiện từ chối nữa, đành dẫn theo cùng y khỏi cổng cung.
Tại cổng cung, Chiến Vương trực tiếp lên xe ngựa của Văn Cảnh Dư và các , nàng, cùng họ đến phủ Hạnh Lâm huyện chúa.
nữa "ăn chực" một bữa tối ở phủ Hạnh Lâm huyện chúa mới rời .
Sau khi Chiến Vương rời , ba tỷ Văn gia quây quần bên , ôm những tách mật hoa quế nóng hổi, cuối cùng nhịn mà phá lên.
“Đại tỷ thấy biểu cảm của Tô phu nhân ?” Văn Cảnh Di lắc lư b.í.m tóc đôi, bắt chước dáng vẻ của Tô Vãn Ngâm mà bóp giọng: “‘Ôi chao, Huyện chúa sẽ chuẩn quà mừng chứ?’”
Nàng trợn tròn mắt, tiếp tục : “Kết quả khi Hồng ma ma bê sâm linh chi , mặt nàng xanh lét như con cóc ghẻ núi !”
Văn Cảnh Hạo tiếp lời: “Còn Tần phu nhân nữa, đại tỷ của nàng hưu về nhà đẻ của đại tỷ chúng , đó là nàng tự tự chịu.”
“Vậy mà còn đổ lên đầu đại tỷ chúng , còn đại tỷ khó xử, ha ha! Cuối cùng hai phu nhân đó đều đuổi khỏi cung, bao giờ phép tham gia yến tiệc trong cung nữa, quả là hả hê lòng .”
Văn Cảnh Di cũng hùa theo, cái miệng nhỏ liến thoắng ngừng: “Còn mấy tiểu thư như Tiêu Diệu Lăng và Trương Ngọc Oánh, cứ tưởng ghê gớm lắm, lúc nào cũng nhằm đại tỷ. Kết quả thì chứ, tài nghệ của các nàng mặt chúng căn bản chẳng đáng là gì, đúng là múa rìu qua mắt thợ!”
Văn Cảnh Dư tay cầm tua rua của cây trâm cài tóc chín phượng ngậm châu, phụ họa : “ , Tiêu Diệu Lăng đ.á.n.h một khúc ‘Xuân Giang Dạ Sắc’, tưởng là ngôi sáng nhất cả buổi, còn kéo cùng để nền cho nàng , kết quả một khúc ‘Đản Nguyện Nhân Trường Cửu’ của …”
“Kết quả ngôi sáng nhất biến thành cục đá !” Văn Cảnh Di tiếp lời, khúc khích lăn lòng tỷ tỷ.
Văn Cảnh Hạo đột nhiên giơ ngón cái lên với Văn Cảnh Dư, vẻ mặt sùng bái : “Đại tỷ, tỷ quả thật tầm xa trông rộng! Dạy chúng những khúc nhạc thể trấn áp trường từ sớm, nếu hôm nay thật sự khả năng các nàng chê. Mấy tiểu thư tự cho là đúng đó, chắc đến giờ vẫn hồn !”
Mắt Văn Cảnh Di sáng lấp lánh, kéo tay Văn Cảnh Dư hỏi: “Đại tỷ, những khúc ca như tỷ học từ ? Con đây từng qua bao giờ, cảm giác khác với những gì Tô phu t.ử dạy ạ.”
Văn Cảnh Dư thần bí, giả vờ thâm sâu : “Cái nhờ Tiểu Tinh Linh nha! Nó thần thông quảng đại, từ tìm những khúc nhạc tuyệt diệu , thấy cảm thấy , vả sớm Thái hậu mừng thọ thì biểu diễn tài nghệ, nên mới nghĩ sẽ dạy cho các , để thể tạo bất ngờ cho tại yến tiệc mừng thọ.”
“Oa! Tiểu Tinh Linh thật tuyệt vời!” Văn Cảnh Di khen ngợi.
Văn Cảnh Dư thấy trời còn sớm, liền : “Muộn , hôm nay chúng gian luyện công nữa, ngủ sớm .”
Sau yến tiệc mừng thọ của Thái hậu, ba tỷ Văn Cảnh Dư nổi danh khắp kinh thành.
Những kẻ đây từng khinh bỉ họ là “đồ nhà quê”, giờ đây dám dù chỉ một chút khinh thường.