Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 175: Sự cảm động của Diệp viện trưởng

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:08:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người gác cổng thấy gõ cửa mặc y phục thái giám, khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: “Ngươi việc gì?”

Phúc Vận đáp: “Chúng phụng ý chỉ của Hoàng thượng, đặc biệt đến đây để tìm Diệp viện trưởng thương nghị việc quan trọng.”

Người gác cổng do Hoàng thượng phái tới, vẻ mặt lập tức trở nên kính cẩn, vội vàng mở toang cánh cổng học viện, đó mặt mày tươi , vô cùng cung kính mời ba Văn Cảnh Dư .

Sau khi cổng, gác cổng khom lưng : “Ba vị quý nhân xin hãy theo tiểu nhân.”

Dứt lời, phía dẫn đường, đưa ba Văn Cảnh Dư đến một phòng khách bài trí trang nhã.

Người gác cổng khách khí : “Ba vị quý khách xin hãy nghỉ ngơi một lát ở đây, tiểu nhân lập tức mời Viện trưởng đến.” Nói xong, liền nhanh chóng lui xuống.

Diệp viện trưởng tin gác cổng đến báo, rằng Hoàng thượng phái đến, trong lòng liền thắt , dám chậm trễ một khắc nào, lập tức bỏ công việc đang , vội vã chạy đến phòng khách.

Diệp viện trưởng cần mẫn mấy chục năm ở Hàn Lâm viện, nhưng vẫn thể nhận dù chỉ một ánh mắt chú ý của Hoàng thượng.

Trong lúc nản lòng thoái chí, ông mới rời khỏi Hàn Lâm viện, cùng vài đồng liêu cũng bất đắc chí khác, cùng mở học viện Sùng Văn .

Lúc , Diệp viện trưởng vội vã đến phòng khách, định thần , quả nhiên thấy Phúc công công, vị tổng quản thái giám đầy uy nghiêm bên cạnh Hoàng thượng.

Ông vội vàng tiến lên, cung cung kính kính hành lễ : “Phúc công công đại giá quang lâm, thật khiến học viện của lão phu vinh quang, lão thần thất thố nghênh đón, mong công công thứ tội.”

Hành lễ xong, Diệp viện trưởng sang Văn Cảnh Dư. Ông đang chuẩn hành lễ theo lễ nghi với Văn Cảnh Dư, nhưng Văn Cảnh Dư nhanh hơn một bước, cúi gối : “Diệp viện trưởng.”

Diệp viện trưởng cung kính hỏi Phúc công công: “Phúc công công, Hoàng thượng phái ngài giá lâm, chuyện gì cần thương nghị với lão thần? Lão thần thật sự lo sợ bất an, mong công công thể minh thị một hai.”

Phúc công công khẽ gật đầu, mặt mang vẻ trầm và trang trọng như khi, chậm rãi mở miệng : “Diệp viện trưởng, sự tình là như thế . Hạnh Lâm Huyện chúa nhận thánh chỉ của Hoàng thượng, cần đến ngoại địa để chẩn trị bệnh cho một phận tôn quý, chuyến e rằng sẽ tốn ít thời gian.”

“Hoàng thượng thể tuất Huyện chúa, lo lắng trong nhà nàng ai chăm sóc thỏa đáng, nên đặc biệt sắp xếp Văn Cảnh Hạo tiểu công t.ử tạm thời ở nhờ phủ Diệp viện trưởng. Một là tiện cho tiểu công t.ử Văn học tập, hai là cũng trưởng bối trông nom. Đợi Huyện chúa thành nhiệm vụ viên mãn, từ ngoại địa trở về, tiểu công t.ử sẽ Hạnh Lâm Huyện chúa phủ. Ngày thường, nếu Văn tiểu công t.ử nhớ , cũng thể đến cung của Thái hậu thăm nom.”

Nói đến đây, Phúc công công nghiêng chỉ về phía Phúc Vận: “Vị là Phúc Vận, là thái giám Hoàng thượng đặc biệt phái đến để chuyên tâm chăm sóc Văn tiểu công tử.”

“Đứa trẻ Phúc Vận lanh lợi thông minh, việc vô cùng chu đáo, nhất định sẽ chăm sóc cuộc sống thường ngày của tiểu công t.ử tề chỉnh, chu .”

“Về còn phiền Diệp viện trưởng hao phí thêm tâm tư, chú trọng việc dạy dỗ học nghiệp của Văn tiểu công tử. Phân công như , tin chắc tiểu công t.ử sẽ thể sống thoải mái, yên trong thời gian .”

Diệp viện trưởng những lời , trong lòng tựa hồ sóng dậy biển khơi, tràn đầy cảm xúc kinh ngạc và cảm động đan xen.

Kinh ngạc là, chỉ là một văn nhân bình thường, tuy ngày thường chút tiếng tăm nhỏ trong văn đàn, nhưng từng nghĩ thể Hoàng thượng coi trọng đến mức tưởng như , giao phó của Hạnh Lâm huyện chúa cho .

Cảm động là, Hoàng thượng tin tưởng như thế, ban cho vinh dự vô thượng mà khác hằng mơ ước, thực sự khiến lão cảm thấy vinh hạnh và trách nhiệm nặng nề.

Lão vội vàng gật đầu lia lịa, thái độ thành khẩn : “Công công cứ yên tâm, Hoàng thượng tín nhiệm như , lão thần dù dốc hết sức lực cũng nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cho đứa trẻ Cảnh Hạo .”

“Phúc Vận tiểu Hoàng thượng đích chọn phái đến, nghĩ hẳn năng lực phi phàm, ở bên cạnh hỗ trợ chăm sóc Cảnh Hạo, trong lòng lão thần càng thêm vững tâm an .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-175-su-cam-dong-cua-diep-vien-truong.html.]

Giờ phút , nội tâm Diệp viện trưởng rối bời như tơ vò, đủ loại suy nghĩ dồn dập kéo đến.

Lão cũng ngờ tới, học trò Văn Cảnh Hạo mà lão đang dạy, giờ đây thể Hoàng thượng chiếu cố đến .

Hơn nữa, của nàng ở trong cung Thái hậu, vinh dự nhà quan hiển hách bình thường thể dễ dàng .

Loạt sự việc khiến Diệp viện trưởng nhận , thực sự cần xem xét diện và sâu sắc về vị Hạnh Lâm huyện chúa .

Ban đầu lão cho rằng Văn Cảnh Dư chỉ nhờ y thuật tinh xảo mà phong huyện chúa.

Giờ xem , Hoàng thượng và Thái hậu đối với nàng, trọng thị bình thường, bằng lòng giúp nàng chăm sóc .

Vị Hạnh Lâm huyện chúa hai vị chỗ dựa quý giá nhất Vân Thương Quốc, đó là điều bình thường thể .

Văn Cảnh Dư thấy Phúc công công trình bày rành mạch chuyện từ đầu đến cuối.

Liền đối với Diệp viện trưởng, lời lẽ chân thành : “Diệp viện trưởng, đứa trẻ Cảnh Hạo bản tính hoạt bát, tính tình chút lanh chanh hiếu động. Về thời gian ở chỗ ngài, mong ngài hãy bao dung thể tất nhiều hơn.”

“Nếu như nó chỗ nào đúng, ngài cứ nghiêm khắc quản giáo, cần bất kỳ lo ngại nào.”

“Ta ngoài, kỳ hạn trở về định, đứa trẻ Cảnh Hạo xin nhờ cậy sự quan tâm của ngài.”

Diệp viện trưởng vội vàng xua tay, mặt mang nụ hiền hậu : “Huyện chúa cứ yên tâm, đứa trẻ Cảnh Hạo thông minh lanh lợi, hiểu lễ nghĩa, tiếp thu kiến thức mới cũng nhanh, lão thần ngày thường mực yêu quý nó.”

“Về lão thần nhất định sẽ coi nó như con ruột, hết lòng dạy dỗ bồi dưỡng. Ngài cứ an tâm chính sự, về phía Cảnh Hạo ngài cần chút nào lo lắng.”

Sau đó, Diệp viện trưởng đầu căn dặn tùy tùng hầu một bên: “Ngươi lập tức gọi Cảnh Hạo đến đại sảnh.”

Tùy tùng lệnh xong, lập tức nhanh chân lui xuống.

Không bao lâu , Văn Cảnh Hạo liền bước chân nhẹ nhàng đại sảnh.

Y bước đại sảnh, liền thấy mấy đang trong phòng khách, đại tỷ, Phúc công công và lão sư, ba cần y cũng nhận , chỉ Phúc Vận là gương mặt xa lạ.

Văn Cảnh Hạo hết cung kính hành lễ với Diệp viện trưởng: “Lão sư.”

Tiếp đó, y , đối mặt với Phúc công công, lễ phép hỏi thăm: “Phúc công công khỏe!”

Ngay đó, y đưa mắt về phía Văn Cảnh Dư, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Đại tỷ, tỷ đến đây?”

Văn Cảnh Dư mỉm nhẹ nhàng vỗ vai y, kéo y đến một góc tương đối yên tĩnh.

Rồi nhỏ giọng : “Cảnh Hạo, đại tỷ đến biên quan cứu trợ những tướng sĩ trúng độc, đường sá xa xôi, thể sẽ mất lâu mới trở về.”

“Trong thời gian đại tỷ vắng mặt, ngươi cứ an tâm ở nhà Diệp viện trưởng, nhất định ngoan ngoãn lời Diệp viện trưởng, và cũng hòa thuận với Phúc Vận, ?”

 

Loading...