Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 189: Đại Hoàng Tử Đông Húc Quốc

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:09:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một vị đại thần khác cũng tiếp lời : “Đại Hoàng tử, hiện tại trong nước vì chuyện Hách Liên Hùng hạ độc mà dân tâm bất , nhiều oán trách đối với hoàng thất và quân nhân.”

“Một trận chiến thắng lợi thể chuyển dời sự chú ý của dân chúng, khiến họ thấy quyết tâm và năng lực của ngài trong việc lãnh đạo quốc gia tới cường thịnh.”

“Khi bách tính thấy quân đội của chúng khải trở về, thu phục đất đai, mở rộng cương thổ, tình cảm ủng hộ của họ đối với ngài nhất định sẽ dâng cao.”

“Cứ như , những lời đồn bất lợi cho hoàng thất và quân nhân tự nhiên sẽ đ.á.n.h mà tan, cục diện trong nước cũng sẽ dần định. Điều đối với việc ngài tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nghi ngờ gì nữa là một môi trường bên ngoài cực kỳ lợi.”

Đại Hoàng t.ử khẽ gật đầu, trầm tư một lát : “Lời chư vị tuy lý, nhưng thắng bại chiến tranh khó lường, vạn nhất thất bại, chỉ tranh đoạt ngôi vị Thái t.ử vô vọng, mà còn thể nguy hại đến xã tắc quốc gia, điều đây?”

Thường Thắng Tướng Quân vỗ n.g.ự.c cam đoan : “Đại Hoàng t.ử cần lo lắng. Vân Thương Quốc vẻ cường đại, thực ngoài mạnh trong yếu.”

“Chúng trinh sát chi tiết sức mạnh quân sự của họ, xuất binh , chỉ cần bố trí thích đáng, định sẽ thắng lợi.”

“Huống hồ, hạ tướng nguyện tự trận, nhất định sẽ dốc lực, phụ sự phó thác của Đại Hoàng tử.”

“Chỉ cần Đại Hoàng t.ử ở phía điều hành khéo léo, ban cho sự ủng hộ, chiến thắng của trận chiến định sẽ thuộc về Đông Húc Quốc chúng .”

Thường Thắng Tướng Quân vẻ mặt tràn đầy hào khí ngất trời, dường như chiến thắng trong tầm tay.

Mưu sĩ cũng bổ sung : “Đại Hoàng tử, chúng còn thể sớm liên lạc với các nước nhỏ xung quanh, hứa hẹn một lợi ích nhất định, để họ giữ thái độ trung lập hoặc âm thầm ủng hộ chúng .”

“Cứ như , Vân Thương Quốc sẽ cô lập còn viện trợ, thắng lợi của chúng càng lớn. Hơn nữa, trong quá trình chiến tranh, chúng sẽ chú ý sát cục diện, kịp thời điều chỉnh chiến lược, đảm bảo vạn phần sơ suất.”

Đại Hoàng t.ử lời khuyên của , cán cân trong lòng dần nghiêng hẳn.

Trong ánh mắt y dần bùng lên tia sáng kiên định, nắm chặt nắm đ.ấ.m : “Được! Đã chư vị lòng tin như , bản hoàng t.ử liền hạ quyết tâm.”

“Ngày mai triều đình, sẽ với các đại thần, thương lượng xong với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đồng ý xuất binh Vân Thương Quốc!”

Vài vị đại thần , nhao nhao dậy hành lễ với Đại Hoàng tử, đồng thanh : “Nguyện Đại Hoàng t.ử đại triển hùng đồ, sớm ngày thành tựu đại nghiệp!”

Khoảnh khắc , trong đêm tĩnh mịch, một kế hoạch chiến tranh liên quan đến vận mệnh Đông Húc Quốc và tiền đồ của Đại Hoàng tử, lặng lẽ hình thành trong cuộc thương nghị bí mật .

Tuy nhiên, kế hoạch của bọn họ còn thực hiện, Văn Cảnh Dư bộ hủy diệt.

Trong thời gian Văn Cảnh Dư chờ đợi Tiểu Tinh Linh đến Đông Húc Quốc, nàng ở trong quân doanh, quả thực chút trăm bề buồn chán.

Nàng bất giác về phía ngọn núi trùng điệp phía quân doanh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ —— trong gian của đến giờ vẫn nuôi động vật nào cả.

Nghĩ đến đây, nàng đầu với Chiến Vương: “Vương gia, lên núi săn bắn.”

Chiến Vương lời , khỏi khẽ cau mày, vẻ mặt quan tâm : “Ta cùng nàng, nàng một , thật sự yên lòng.”

Văn Cảnh Dư một lòng bắt một vài con vật thu gian, nên Chiến Vương theo.

Thế là nàng nửa đùa nửa thật : “Vương gia, ngài đừng coi thường , công phu của hề kém ngài , ngài mà , chừng trái sẽ trở thành gánh nặng của đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-189-dai-hoang-tu-dong-huc-quoc.html.]

Chiến Vương nhớ công phu từng chứng kiến của Văn Cảnh Dư đây, khỏi nhướng mày.

Nghiêm túc : “Nàng tuy sức lực và tốc độ quả thật lớn hơn và nhanh hơn thường, nhưng nàng dường như am hiểu khinh công, trong cơ thể cũng nội lực. Bởi nếu thật sự tay, nghĩ sẽ thua .”

Văn Cảnh Dư khóe miệng nhếch lên, lộ một nụ ranh mãnh, đề nghị: “Hay là chúng ngay tại chỗ tỷ thí một phen, nếu ngài thua, sẽ một lên núi, nếu thua, ngài sẽ cùng .”

Chiến Vương thấy nụ tinh quái của nàng, trong lòng đoán chừng Văn Cảnh Dư e là giở trò gì đó.

để thể cùng nàng thỏa sức vui chơi, liền sảng khoái đáp: “Được, cứ như ý nàng, chúng tỷ thí một trận.”

Văn Cảnh Dư mắt đảo một vòng, : “Nơi đây địa điểm hạn, thể thi triển hết bản lĩnh của , chúng vẫn nên chuyển đến bãi huấn luyện mà tỷ thí .”

Lúc bãi huấn luyện, đông đảo tướng sĩ đang hăng hái luyện tập. Bọn họ liếc thấy bóng dáng Chiến Vương và Văn Cảnh Dư, lập tức chuẩn hành lễ.

Văn Cảnh Dư vội vàng giơ tay ngăn , : “Không cần đa lễ.”

Một vị phó tướng lòng đầy nghi hoặc, hiểu Chiến Vương và Văn Cảnh Dư đến bãi huấn luyện việc gì, thế là tiến lên cung kính hỏi: “Vương gia, Huyện chủ, hai vị là đến thị sát việc huấn luyện của chúng ?”

Chiến Vương thần sắc thản nhiên, cất giọng sang sảng : “Bản vương và Hạnh Lâm Huyện chủ chuẩn tại đây tỷ thí võ công.”

Một loạt tướng sĩ lời , ai là lộ thần sắc khó tin. Trong lòng bọn họ, võ công của Chiến Vương cao sâu khó lường, tuyệt thường thể đạt tới.

Mọi trong lòng đều đồng loạt nghĩ rằng, Hạnh Lâm Huyện chủ chắc hẳn cũng chút võ công, nhưng trận tỷ thí , nhất định là Chiến Vương vì dỗ dành phu nhân nhà vui vẻ, chứ là một cuộc so tài đúng nghĩa.

Mặc dù , các tướng sĩ vẫn nhao nhao dừng huấn luyện, đầy hứng thú chuẩn xem rốt cuộc Chiến Vương sẽ “cưng chiều” phu nhân nhà .

Văn Cảnh Dư tươi vị phó tướng , hỏi: “Có thể phiền ngài trọng tài cho chúng ?”

Phó tướng thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: “Có thể! Đương nhiên thể .” Tiếp đó y vỗ n.g.ự.c : “Huyện chủ cứ yên tâm, hạ tướng nhất định sẽ phán xử công bằng.”

Theo lệnh của phó tướng, tỷ thí chính thức bắt đầu. Chiến Vương hình chợt lóe, như gió lốc lao tới Văn Cảnh Dư, song chưởng mang theo tiếng gió rít, thẳng tắp đ.á.n.h mặt Văn Cảnh Dư.

Văn Cảnh Dư chân khẽ nhấc, thi triển khinh công “Phi Hoa Ảnh”, hình nhẹ nhàng tránh né như chim én, pháp quỷ mị khiến Chiến Vương trong lòng giật , y cũng ngờ Văn Cảnh Dư học khinh công tinh diệu đến thế.

Chiến Vương công thế ngừng, bước chân liên tục dẫm , chưởng pháp biến hóa khôn lường, cố gắng ép Văn Cảnh Dư lộ sơ hở.

Văn Cảnh Dư một mặt khéo léo né tránh, nàng để Chiến Vương thua quá khó coi, một mặt ngấm ngầm giữ thực lực.

Chỉ thấy nàng lúc thì nghiêng tránh thoát một đòn sắc bén, lúc thì mượn chưởng phong của Chiến Vương nhẹ nhàng bay xa, luôn giữ cách với Chiến Vương.

Chiến Vương càng đ.á.n.h càng thấy kỳ lạ, y phát hiện Văn Cảnh Dư tuy chiêu thức vẻ hiểm nguy, nhưng luôn thể hóa nguy thành an thời khắc mấu chốt, hơn nữa nàng ứng phó vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng dùng hết lực.

Trong lòng y khỏi lẩm bẩm: “Nha đầu rõ ràng thực lực mạnh hơn, cứ nhường , nàng đây là đang giữ thể diện cho ?”

Sau mấy chục chiêu, công thế của Chiến Vương dần mạnh hơn, Văn Cảnh Dư đến lúc kết thúc trận tỷ thí .

Nàng đúng thời cơ, vận chuyển nội công “Tụ Nguyên Quyết”, nguyên khí trong cơ thể luân chuyển, tốc độ tức khắc tăng lên gấp mấy , thi triển “Thuấn Ảnh Quyết”.

 

Loading...