Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 196: Kiêu ngạo ngang ngược

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:11:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Còn ngươi,” Văn Cảnh Dư chỉ Giang Vãn Đường, như , “Một tiếng bảo cút xéo, ngươi tưởng đây là hậu viện nhà ngươi , đuổi ai thì đuổi?”

“Ta thấy ngươi là ngày thường kiêu căng quen, đến nỗi quên cả trời cao đất rộng. Ngươi thể chọc các ngươi, nhưng thấy, các ngươi mới là một đám kẻ hèn nhát dám đối mặt với hiện thực.”

“Hãy các ngươi xem,” Văn Cảnh Dư khinh miệt quanh một lượt, “Mỗi đều ăn mặc lộng lẫy, nhưng trong cốt tủy toát một vẻ kiêu ngạo và ngu dốt đáng ghê tởm.”

“Các ngươi tưởng rằng mặc đồ hoa lệ, phận cao quý, thì thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của khác ư? Trong mắt , các ngươi chỉ là một đám gối thêu hoa, kim ngọc kỳ ngoại, bại nhứ kỳ trung mà thôi.”

“Hôm nay cứ đấy, xem thử, đám ký sinh trùng các ngươi thể !”

“Chẳng lẽ các ngươi còn dám ỷ quyền thế của gia đình, giữa ban ngày ban mặt , động thủ với bản cô nương ư?”

“Ôi, suýt quên mất, các ngươi quả thật thể chuyện vô liêm sỉ như . các ngươi nên nghĩ cho kỹ, một khi động thủ, mất mặt chỉ là chính các ngươi, mà còn là những vị phụ quyền thế ngút trời của các ngươi nữa.”

Giang Vãn Đường thế liền nổi cơn tam bành, giận dữ : “Ngươi cái tiện nhân từ chui , chiếm bao gian của chúng , miệng lưỡi còn độc địa như !”

Văn Cảnh Dư lạnh một tiếng: “Bao gian của các ngươi? Nếu là của các ngươi, mang về nhà , còn lưu tửu lầu gì, hơn nữa tửu lầu thể tùy ý cho khác ?”

Giang Vãn Đường phục : “Mỗi chúng đến tửu lầu ‘Thực Vị Tri’ đều dùng gian bao . Ngươi là kẻ mặt lạ, cũng dám tranh giành với chúng ư? Chẳng thèm xem là hạng gì! Đến Kinh thành mà thu liễm, còn ngang ngược đến .”

Văn Cảnh Dư trong mắt lóe lên tia hàn quang, dậy, ánh mắt như đuốc chằm chằm bọn họ, từng chữ từng câu : “Có quyền thế thì ghê gớm lắm ? Hoàng thành cũng nhà các ngươi mở.”

Các ngươi ỷ gia đình chút quyền thế, liền ngang ngược vô lý, thật sự cho là cành hành nào ?”

“Chẳng qua chỉ là một đám ký sinh trùng ỷ thế h.i.ế.p mà thôi! Bản chút bản lĩnh thật sự, chỉ lấy công lao của phụ mà tô vẽ cho bản , chút liêm sỉ hả?”

Vân Thư quận chúa dẫn đầu tức đến nỗi chỉ tay Văn Cảnh Dư, nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi… ngươi dám chuyện với chúng như ! Ở kinh thành , từng ai dám chuyện với như thế. Ngươi quả thật sống c.h.ế.t, nếu c.h.ế.t thì bản huyện chúa thể thành cho ngươi.”

Văn Cảnh Dư nhếch khóe môi vẽ lên một nụ giễu cợt, tiếp tục : “Ta chỉ dám , mà còn hỏi các ngươi, ai cho các ngươi cái lá gan đó, để các ngươi kiêu căng ngang ngược đến thế?”

“Chỉ bằng bộ dạng tự cho là đúng của các ngươi, mà còn thật sự tưởng thể hoành hành ngang dọc đời ư? Đừng mơ giữa ban ngày nữa, trong mắt những thật sự bản lĩnh, các ngươi chẳng qua chỉ là những con hề nhảy nhót mà thôi, còn thấy mất mặt ư!”

Mấy vị tiểu thư Văn Cảnh Dư châm chọc đến mặt đỏ tía tai, hổ hóa giận.

Giang Vãn Đường thét lên lao tới, giơ tay đ.á.n.h Văn Cảnh Dư.

Văn Cảnh Dư nhanh mắt lẹ tay, nghiêng tránh thoát, phản tay bắt lấy cánh tay đối phương, dùng sức quăng một cái, Giang Vãn Đường như một quả bóng da trực tiếp ngã lăn xuống đất, đau đến mức kêu la oai oái.

Mấy vị tiểu thư khác và đám nha của họ thấy , liền xúm vây quanh.

Văn Cảnh Dư chút lưu tình, ba hai chiêu liền đ.á.n.h cho mấy vị tiểu thư và nha của họ mặt mũi sưng vù, ai nấy đều biến thành bộ dạng đầu heo.

Cảnh tượng cho tiểu nhị ngoài cửa sợ đến tái mặt, hai chân mềm nhũn.

Hắn kinh hãi đám tiểu thư t.h.ả.m hại , Văn Cảnh Dư với vẻ mặt bình thản, chạy như bay xuống lầu, gọi chưởng quỹ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-196-kieu-ngao-ngang-nguoc.html.]

Chưởng quỹ vội vàng chạy đến bao gian, thấy cảnh tượng hỗn loạn mắt, lập tức da đầu tê dại.

Hắn nhận mấy vị tiểu thư đều là thiên kim của các gia đình quyền thế ở kinh thành, còn một vị là nữ nhi của Trưởng công chúa – Vân Thư quận chúa.

Ngày thường nịnh nọt còn kịp, giờ xảy chuyện , bây giờ? Nhìn Văn Cảnh Dư, là một khuôn mặt lạ hoắc.

Chưởng quỹ cau mày, vẻ mặt vui với Văn Cảnh Dư: “Vị cô nương đây, ngài xem chuyện ầm ĩ lên… Mấy vị tiểu thư đều là thiên kim của các gia đình tiếng tăm ở kinh thành.”

“Ngài đắc tội nổi bọn họ , ngài cứ đổi sang bao gian khác, hoặc là hôm nay đừng ở đây dùng bữa nữa? Tiểu điếm thật sự gánh vác nổi.”

Mặc dù mấy vị tiểu thư đánh, nhưng chưởng quỹ Văn Cảnh Dư rời , bọn họ nào chịu bỏ qua.

Vân Thư quận chúa lập tức đe dọa: “Tiện nhân thể , nếu các ngươi dám thả nàng , tửu lầu của các ngươi đừng hòng mở cửa nữa.”

Rồi nàng trừng mắt hung dữ chưởng quỹ : “Các ngươi còn mau báo quan, tấn công bản huyện chúa!”

Chưởng quỹ bất đắc dĩ, đành nháy mắt hiệu cho tiểu nhị, bảo theo lời Vân Thư quận chúa.

Văn Cảnh Dư thấy tiểu nhị rời , bắt đầu tranh luận với chưởng quỹ.

Văn Cảnh Dư khoanh tay ngực, vẻ mặt như , ánh mắt thẳng chưởng quỹ.

Lời đầy châm chọc: “Ôi, chưởng quỹ, thật sự thắc mắc, rốt cuộc ông đang kinh doanh tửu lầu buôn bán, là đặc biệt chân chạy theo mấy vị thiên kim tiểu thư ?”

“Sao một mực lời các nàng, để ý đến , một vị khách chính đáng trả tiền chứ?”

Chưởng quỹ chỉ nịnh bợ mấy vị tiểu thư , Văn Cảnh Dư , sắc mặt “vụt” một cái liền trầm xuống.

“Cô nương, khuyên ngài vẫn nên điều một chút, bọn họ là những mà ngài thể đắc tội , hậu quả , ngài căn bản thể gánh vác nổi.”

Văn Cảnh Dư khẽ nhướng mày, lạnh một tiếng: “Đắc tội nổi ư? Hợp với trong mắt ông, đây, vị khách bỏ tiền dùng bữa, là một trái hồng mềm mặc nắm lấy bóp nặn ?”

“Cách ăn của ông, đúng là đầu tiên chứng kiến. Theo cái lý lẽ của ông, chỉ cần quyền thế bước tửu lầu , những khách nhân khác đều ngoan ngoãn nhường chỗ, là cái lý đó ?”

Chưởng quỹ hỏi đến á khẩu, miệng há khép , nhưng vẫn đáp lời thế nào.

Văn Cảnh Dư tiếp lời : “Hôm nay đến tửu lầu của ông tiêu xài, đó là nể mặt ông.”

“Kết quả thì , gặp một đám chủ nhân ngang ngược vô lý như thế, ông những chủ trì công đạo, trái còn một mực đuổi , để dĩ hòa vi quý.”

“Ông sợ chuyện đồn ngoài, đều tửu lầu ‘Thực Vị Tri’ của ông chỉ nhận quyền thế, lý lẽ, ai còn dám đến chỗ ông chiếu cố nữa chứ?”

Nói xong, Văn Cảnh Dư lạnh lùng quét mắt Giang Vãn Đường và những khác vẫn còn đang rên rỉ đất, “Rõ ràng là các nàng tự tiện xông bao gian của , lời ác ý với , thậm chí còn động thủ đ.á.n.h , chẳng qua chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi. Sao đến chỗ ông, thành của ?”

Chưởng quỹ thấy Văn Cảnh Dư căn bản ăn những lời , nhịn châm chọc : “Ngươi cũng đừng một câu các nàng vô lễ , một câu các nàng sai , cho cùng, chỉ thể trách ngươi một cha , gia thế hiển hách.”

 

Loading...