Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 203: Trở về biên quan Vân Thương Quốc

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:27:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vâng, chủ nhân!” Tiểu Tinh Linh đáp, lời dứt, hình nàng lập tức biến đổi, hóa thành một con én nhỏ nhắn nhanh nhẹn, như một tia chớp lao vút khỏi gian, sải cánh bay về phía biên quan Vân Thương Quốc.

Còn Văn Cảnh Dư lúc , thì tĩnh tâm , chuyên chú luyện tập khinh công “Phi Hoa Ảnh” trong gian.

Thức cuối cùng của “Phi Hoa Ảnh” là điểm mấu chốt của bộ công pháp khinh công, một khi luyện thành, khinh công của nàng sẽ đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khi đó, thế gian sẽ hiếm ai thể đuổi kịp bước chân nàng.

Chỉ thấy nàng hình phiêu dật, tựa như tiên nữ đang múa, ngừng xuyên qua và di chuyển trong gian, mỗi động tác đều toát lên vẻ nhẹ nhàng và linh động, hệt như cánh hoa bay trong gió, hề vướng víu.

Tiểu Tinh Linh hóa thành én, một đường phong trì điện xẹt, dùng hai ngày rưỡi thời gian, cuối cùng cũng từ xa trông thấy những bức tường thành cao ngất và những lá cờ phấp phới của biên quan Vân Thương Quốc.

Bóng dáng nàng như một vệt băng đen, lao nhanh về phía khu rừng cách quân doanh xa.

Trong hai ngày rưỡi , Văn Cảnh Dư trong gian chút xao nhãng, đắm chìm việc tu luyện thức cuối cùng của “Phi Hoa Ảnh”.

Cùng với việc nàng ngừng diễn luyện, trong gian dường như từng trận gió mát theo cùng, hình nàng càng thêm hư ảo, động tác cũng càng lúc càng trôi chảy tự nhiên.

Cuối cùng, trong một xoay và vút lên nhẹ nhàng, Văn Cảnh Dư thành công luyện thành thức cuối cùng của “Phi Hoa Ảnh”.

Lúc nàng, phảng phất như hòa một với gió, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ phiêu dật và linh động của khinh công đại thành.

Tiểu Tinh Linh bay đến khu rừng cách quân doanh xa, đó đậu xuống mặt đất, tiếp đó nàng hình chợt lóe, biến trở về hình dáng tiểu tinh linh, một ý niệm, Văn Cảnh Dư nàng đưa khỏi gian.

Văn Cảnh Dư xuất hiện, liền lập tức quanh bốn phía, khi xác nhận môi trường an , nàng ý niệm động, liền ngừng phóng binh khí thu thập từ Đông Húc Quốc trong gian.

Từng cây trường thương, đại đao, cung nỏ và các loại binh khí khác xếp chỉnh tề bãi đất trống.

Ngay đó, từng bao lương thực cũng nàng lấy từ gian, chất thành núi.

Những bao lương thực tỏa mùi thơm của lúa mạch mới, đầy đặn và chắc hạt, đủ cho các tướng sĩ trong quân doanh ăn trong một thời gian dài.

Sau đó, Văn Cảnh Dư phóng một ngựa.

Những con ngựa đều là tuấn mã thu thập từ Đại hoàng t.ử và hoàng cung Đông Húc Quốc, từng con một hình cường tráng, lông óng mượt mà, dùng chiến mã thì còn gì hơn.

Có thêm những tuấn mã , khả năng cơ động của quân đội chắc chắn sẽ nâng cao đáng kể.

Văn Cảnh Dư đặc biệt giữ một ngựa trong gian để nuôi dưỡng, môi trường trong gian trời phú, kết hợp với Linh Tuyền Thủy để cho ăn, giả dĩ thời nhật, sẽ ít ngựa con đời.

Lại cho những con ngựa đực giống và ngựa cái nhiều Linh Tuyền Thủy hơn, nhất định sẽ sinh những chú ngựa con khỏe mạnh.

Ngựa con cũng cho uống Linh Tuyền Thủy, lớn lên nhất định sẽ khỏe mạnh và hung hãn.

Sau khi phóng binh khí, lương thực và ngựa khỏi gian, Văn Cảnh Dư nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Tinh Linh, dặn dò: “Ta sẽ quân doanh tìm Chiến Vương ngay, bảo ngài sắp xếp binh lính đến vận chuyển những vũ khí và lương thực . Ngươi cứ ở đây canh chừng, đợi khi nào thấy bóng dáng , ngươi hãy lập tức gian.”

Tiểu Tinh Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”

Văn Cảnh Dư liền bước khỏi rừng, sải bước lớn về phía quân doanh.

Đến cổng quân doanh, binh lính gác nhận Văn Cảnh Dư, theo bản năng liền hành lễ.

Văn Cảnh Dư vội vàng giơ tay ngăn : “Không cần đa lễ.”

Vào quân doanh , Văn Cảnh Dư một lòng chỉ tạo bất ngờ cho Chiến Vương, để ý trong quân trướng của Chiến Vương liệu còn nào khác .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-203-tro-ve-bien-quan-van-thuong-quoc.html.]

Nàng khẽ khàng vén rèm trướng lên, nhưng lúc , trong quân trướng đang một đám tướng lĩnh , họ đang sôi nổi thảo luận về thái độ mà Đông Húc Quốc thể sẽ áp dụng tiếp theo.

Khi Văn Cảnh Dư vén rèm trướng lên, tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía nàng.

Văn Cảnh Dư nhất thời chút ngượng nghịu, vội vàng : “Thật ngại quá, phiền chư vị nghị sự .”

Chiến Vương thấy , lập tức bước tới, ánh mắt quan tâm đ.á.n.h giá Văn Cảnh Dư từ xuống một lượt, hỏi: “Trên đường nàng gặp chuyện gì chứ?”

Văn Cảnh Dư khẽ lắc đầu: “Không cả, chuyện đều thuận lợi.”

Lúc , một vị tướng lĩnh thấy Văn Cảnh Dư trở về, liền dẫn đầu dậy, các tướng lĩnh khác cũng nhao nhao hưởng ứng, chuẩn nhường nơi cho Chiến Vương và Văn Cảnh Dư.

Lý tướng quân trêu chọc : “Huyện chủ đường xa vất vả , Vương gia chăm sóc huyện chủ thật đấy.” Nói xong, còn đặc biệt nháy mắt với Chiến Vương.

Các tướng lĩnh khác cũng ồ lên, vẻ mặt đầy hứng thú.

Văn Cảnh Dư lời trêu chọc của bọn họ cho mặt đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gọi .

Tiếp đó, nàng sang Chiến Vương : “Lần mang về một ít lương thực và binh khí, đều đặt ở khu rừng , hãy mau phái binh lính đến vận chuyển .”

Chiến Vương khẽ nhướng mày: “Ồ? Nàng mang về lương thực và binh khí . Chẳng lẽ, là do vị sư phụ thần bí của nàng ban tặng?”

Văn Cảnh Dư gật đầu, đáp: “Ừm! Sư phụ cho đưa đồ đến ngay.”

Chiến Vương vẻ mặt cảm kích : “Lần sư phụ của nàng ban tặng hai quyển binh thư, giúp ích cho nhiều, vẫn tìm cơ hội để cảm tạ ngài thật .”

“Không ngờ ngài ban thêm binh khí và lương thực cho chúng , ân tình , thật sự báo đáp thế nào cho .”

Lý tướng quân , lập tức tiếp lời trêu chọc: “Vương gia, theo thấy, cách cảm tạ nhất, chính là về ngài hãy đối xử thật với huyện chủ.”

Chiến Vương chút do dự đáp: “Cho dù lão nhân gia ngài ban tặng những thứ , cũng sẽ một lòng một đối với Hạnh Lâm.”

Một đám tướng lĩnh lời , tức khắc cả trướng ồ.

Trương tướng quân liền trêu chọc: “Kìa, Vương gia của chúng vốn luôn thanh tâm quả dục, nay mặt huyện chủ, trong nháy mắt biến thành mãnh thú nồng nhiệt .”

Chiến Vương sắc mặt nghiêm , : “Thôi , đừng ầm ĩ nữa, vẫn là mau chóng vận chuyển lương thực và binh khí trở về mới là việc quan trọng hàng đầu.”

Nói đoạn, ngài sang một vị phó tướng, nghiêm nghị hạ lệnh: “Lưu phó tướng, lập tức dẫn một đội nhân mã đến khu rừng, vận chuyển bộ lương thực và binh khí mà Hạnh Lâm huyện chủ về doanh trại.”

Văn Cảnh Dư , lập tức mở miệng hỏi: “Vương gia, một đội nhân mã, cụ thể là bao nhiêu ?”

Chiến Vương tưởng Văn Cảnh Dư chỉ đơn thuần tò mò, liền tùy tiện đáp: “Thông thường một đội nhân mã ba mươi đến năm mươi .”

Văn Cảnh Dư xong, lập tức : “Người quá ít, chừng nhân lực e là đủ.”

“Cái gì mà quá ít?” Chiến Vương nhất thời phản ứng kịp.

Văn Cảnh Dư giải thích: “Chính là phái vận chuyển lương thực và binh khí quá ít đó.”

Chiến Vương lúc chút nghi hoặc, khỏi hỏi: “Sư phụ nàng ban tặng lương thực và binh khí nhiều lắm ?”

Văn Cảnh Dư dùng sức gật đầu: “Vâng! Số lượng cực kỳ khổng lồ, ít nhất cần đến vạn vận chuyển, mới thể mau chóng xong xuôi.”

 

Loading...