Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 205: Vận Chuyển Vật Tư

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:27:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên, một phần nghi ngờ khác vẫn cứ dai dẳng, bọn họ ngầm suy đoán, lẽ đây là bởi vì Văn Cảnh Dư là trong lòng của Chiến Vương, Chiến Vương vì tình cảm sâu sắc với Văn Cảnh Dư, nên mới mù quáng tin tưởng những gì nàng .

Văn Cảnh Dư thấy bọn họ vẫn bán tín bán nghi, liền : “Chư vị tạm thời cũng cần bận tâm đến việc tin tức là thật giả, chư vị thể phái thăm dò xác minh.”

Nàng trong lòng rõ ràng, mỗi quốc gia đều sẽ cài cắm thám t.ử của ở nước khác, Vân Thương Quốc cũng ngoại lệ.

Cho nên, Vân Thương Quốc nhất định cũng cài cắm thám t.ử ở Đông Húc Quốc, chỉ là tin tức truyền về, đại khái cần đợi một tháng thời gian.

Một đám tướng lĩnh cảm thấy lời Văn Cảnh Dư đúng, dù thì vẫn đợi đến khi thám t.ử phái Đông Húc Quốc truyền tin về, mới thể đưa phán đoán và quyết định chính xác.

Thế là, bọn họ cũng còn bận tâm đến chuyện nữa, tiếp tục chuyên chú binh sĩ bận rộn vận chuyển vật tư.

Binh sĩ mồ hôi nhễ nhại bận rộn, khỏi thì thầm bàn tán.

Một binh sĩ trẻ tuổi vẻ mặt hưng phấn : “Chà, nhiều lương thực và binh khí như , chúng đ.á.n.h trận sẽ còn lo thiếu binh khí nữa, cũng lo đói bụng !”

Lão binh bên cạnh , vỗ vỗ vai , lời lẽ nặng tình khuyên nhủ: “ , trẻ tuổi, cố gắng , ngàn vạn đừng phụ lòng mong đợi của cấp , càng thể lãng phí những vật tư quý báu khó . Đây đều là hy vọng chiến thắng của chúng đó!”

Thời gian trôi từng phút từng giây trong sự bận rộn, mặt trời dần nghiêng về phía tây, chân trời nhuộm một vệt ráng chiều rực rỡ.

Sau những nỗ lực dài lâu và gian khổ, binh sĩ cuối cùng vận chuyển bộ lương thực và binh khí về quân doanh, ngay cả từng con tuấn mã cũng dắt về.

Toàn bộ quân doanh đều chìm trong khí hân hoan và phấn chấn.

Khuôn mặt binh sĩ tràn ngập nụ hưng phấn, dường như thấy tương lai tươi của việc chiến thắng Đông Húc Quốc.

Chiến Vương các vật tư sắp đặt chỉnh tề và những binh sĩ tinh thần phấn chấn, lòng tràn đầy an ủi lẫn cảm khái.

thấu hiểu, sự xuất hiện của lô vật tư , chỉ tăng cường thực lực quân đội, mà quan trọng hơn, còn rót quân một luồng tín tâm và sĩ khí mạnh mẽ.

Kể từ khi Văn Cảnh Dư đưa lương thực, binh khí cùng ngựa chiến cho quân doanh, các tướng sĩ trong quân doanh huấn luyện hăng hái như điên.

Có thể ăn no cơm, vũ khí , thêm cả ngựa trợ trận, nhiệt huyết huấn luyện của các tướng sĩ từng cao như thế.

Mỗi ngày trời còn sáng, trong quân doanh vang lên từng đợt tiếng thao luyện.

Trường thương vung vẩy cuốn theo tiếng gió rít, đại đao bổ c.h.é.m toát thế sắc bén, các binh sĩ cưỡi chiến mã càng thêm tư táp sảng, điều khiển ngựa phi nước đại trường luyện, thật uy phong lẫm liệt bao.

Chiến Vương thấy cảnh , cảm thấy sâu sắc an ủi, gia tăng cường độ huấn luyện.

tự chỉ đạo diễn luyện chiến thuật, Văn Cảnh Dư đôi khi cũng một bên quan sát. Sau khi xem, nàng thấy các khóa huấn luyện đạt hiệu quả tối ưu, thế là, nàng đem các phương thức huấn luyện quân cảnh kiếp truyền dạy cho những tướng sĩ .

Các tướng sĩ dựa theo phương thức huấn luyện mà Văn Cảnh Dư truyền dạy để tiến hành huấn luyện, ban đầu còn chút quen, dù những phương pháp huấn luyện quân cảnh kiếp khác xa so với .

cùng với thời gian trôi , hiệu quả dần dần hiện rõ.

Trong phần huấn luyện thể năng, các chiến sĩ thực hiện chạy đường dài mang vác nặng cường độ cao, vượt chướng ngại vật, mỗi đều nghiến răng kiên trì, mồ hôi ướt đẫm y phục, nhưng một ai kêu mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-205-van-chuyen-vat-tu.html.]

Sức bền và thể lực ngừng tăng lên qua từng thử thách. Trước đây chạy vài dặm đường thở hổn hển, giờ đây liên tục chạy hàng chục dặm vẫn thể duy trì trạng thái .

Khi huấn luyện phối hợp chiến thuật, binh sĩ chia nhóm mô phỏng cảnh thực chiến, che chắn cho , hiệp đồng tác chiến.

Họ học cách vận dụng các loại địa hình, khéo léo ẩn , tập kích kẻ địch.

Những hành động tập thể từng hỗn loạn vô trật tự, giờ trở nên ngăn nắp, độ ăn ý giữa tăng lên đáng kể.

Huấn luyện b.ắ.n cung càng khiến cảm thấy mới mẻ. Kỹ năng b.ắ.n cung chính xác mà Văn Cảnh Dư truyền dạy giúp binh sĩ điều khiển cung nỏ và các vũ khí khác ngày càng thuần thục hơn.

Họ còn b.ắ.n bừa bãi nữa, mà thể điều chỉnh chính xác dựa hướng gió, cách và các yếu tố khác, tỷ lệ b.ắ.n trúng tăng vọt.

Chiến Vương các tướng sĩ lột xác trường luyện, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tán thưởng: “Phép huấn luyện mà Hạnh Lâm truyền thụ quả nhiên thần kỳ, chỉ trong thời gian ngắn, diện mạo của các tướng sĩ đổi mới, sức chiến đấu e rằng tăng lên chỉ một bậc!”

Lý tướng quân phụ họa: “Phải đó Vương gia, đây từng nghĩ việc huấn luyện thể hiệu quả đến . Giờ đây các tướng sĩ, dù là thể năng, chiến thuật phối hợp, đều một bước nhảy vọt về chất, thật khiến mở rộng tầm mắt!”

Trương tướng quân cũng giơ ngón cái: “Những phương thức huấn luyện thực dụng mới lạ, giả như thêm thời gian, quân đội của chúng nhất định sẽ trở thành một đội quân tinh nhuệ khiến kẻ địch phong khiếp vía! Hạnh Lâm huyện chủ thật là thông minh hơn !”

Trần tướng quân bổ sung: “Không sai, phương pháp huấn luyện như , thêm vật tư đầy đủ, chúng giao chiến với Đông Húc Quốc, phần thắng sẽ tăng mạnh!”

Chiến Vương khẽ gật đầu : “Phương pháp huấn luyện mà Hạnh Lâm truyền dạy tinh diệu tuyệt luân, thành quả rõ rệt, bản vương nhất định sẽ bẩm báo chi tiết lên Hoàng thượng, hết lòng tiến cử để phương pháp huấn luyện triển khai diện trong tất cả các quân doanh của nước , khiến mỗi một đội quân của Vân Thương Quốc đều thể lột xác đổi mới nhờ đó, bảo vệ cương thổ an , dương oai quốc !”

Từ khi Văn Cảnh Dư từ Đông Húc Quốc trở về biên quan, hơn nửa tháng trôi qua.

Ban đầu, nàng định từ Đông Húc trở về liền về kinh, kỳ thực cũng thật sự hồi kinh, mà là tính toán khác.

Theo tính toán thời gian, nàng đáng lẽ chỉ mới đến biên quan, cho nên nàng nghĩ cùng tiểu tinh linh một đường du sơn ngoạn thủy, chậm rãi về kinh, như khi đến kinh thành, thời gian sẽ vặn.

Sau đó, Văn Cảnh Dư thấy phương thức huấn luyện của binh sĩ biên quan còn cần cải thiện, bèn lưu chỉ đạo.

Lần lưu , là thêm nhiều ngày.

Thấy binh sĩ thuần thục nắm vững phương pháp huấn luyện nàng truyền thụ, Văn Cảnh Dư bèn nảy ý định đề xuất với Chiến Vương về kinh.

Tối hôm đó, Văn Cảnh Dư cùng Chiến Vương dùng xong bữa tối trong doanh trướng.

Văn Cảnh Dư khẽ nhấp một ngụm , với Chiến Vương: “Vương gia, đến biên quan gần một tháng , cũng đến lúc trở về.”

Chiến Vương Văn Cảnh Dư rời , trong lòng căng thẳng, vội vàng lên tiếng giữ : “Hạnh Lâm, nàng thể chờ thêm vài ngày nữa ? Đợi thám t.ử của chúng ở Đông Húc Quốc truyền tin về, xác nhận lời nàng sai, sẽ lập tức về kinh. Khi đó chúng cùng khởi hành, ?”

Văn Cảnh Dư khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Vậy đại khái còn cần bao lâu?”

“Khoảng chừng nửa tháng thôi.” Chiến Vương Văn Cảnh Dư, trong mắt tràn đầy mong chờ.

“Thời gian quá lâu , vẫn là một bước. Ngươi đó đuổi đến là , tính toán đường về kinh, mỗi khi qua một trấn thành, đều dừng một lát, du ngoạn một phen. Như dừng dừng, ngươi nhất định thể đuổi kịp .” Văn Cảnh Dư tâm ý quyết.

Chiến Vương vẫn từ bỏ ý định, thử tìm một lý do khác để giữ Văn Cảnh Dư , : “Nàng điều , đường đến biên quan, tên Lữ Kiếm Huy đó phái nhiều đến ám sát , lúc đó còn cẩn thận thương.”

 

Loading...