Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 209: Xử Lý Đám Lưu Công Tử
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:27:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từng tên một như ch.ó điên, nhao nhao rút đao kiếm sáng loáng bên hông, khí thế hung hăng xông về phía Văn Cảnh Dư.
Chúng vung đao kiếm, miệng la hét: “Dám đả thương của bọn , con nha đầu thối tha ngươi c.h.ế.t chắc ! Hôm nay chính là t.ử kỳ của ngươi!”
Văn Cảnh Dư hề sợ hãi, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lùng khinh miệt đến cực điểm, như thể đám đang nhe nanh múa vuốt mắt chỉ là một lũ kiến cỏ.
Nàng hình thoắt cái, phiêu dật như quỷ mị, trong nháy mắt thi triển “Thuấn Ảnh Quyết”.
Chỉ trong tích tắc, ảnh nàng chợt ẩn chợt hiện giữa đám hộ vệ, tốc độ nhanh như tia chớp xẹt qua màn đêm, khiến hoa cả mắt.
Những tên hộ vệ dốc hết sức vung vẩy đao kiếm, nhưng ngay cả một góc áo của nàng cũng chạm tới chút nào.
Văn Cảnh Dư xuyên qua đám đông tự do tự tại, ánh mắt sắc bén chuẩn thời cơ.
Lúc thì nhẹ nhàng nghiêng , khéo léo tránh né những đòn tấn công sắc bén, động tác duyên dáng như đang múa.
Lúc thì nhanh chóng vung quyền đá chân phản công, mỗi chiêu mỗi thức đều vặn, lực đạo nắm giữ chính xác vô cùng.
Chỉ thấy nàng một quyền tung , liền một tên hộ vệ như diều đứt dây, bay thẳng , nặng nề ngã xuống đất.
Một cú đá , một ôm bụng, đau đớn cuộn tròn mặt đất, phát từng trận kêu thảm.
Dưới thế công mạnh mẽ của Văn Cảnh Dư, chỉ trong chốc lát, đám hộ vệ ngày thường hoành hành ngang ngược, tác oai tác phúc trong trấn đều từng tên một ngổn ngang mặt đất, đau đớn rên rỉ, phát những tiếng kêu than ai oán.
Lưu công t.ử thấy tình thế , vẻ mặt ngang ngược ban đầu lập tức tái mét như tờ giấy, còn chút huyết sắc, trong lòng kinh hoàng vạn phần, giống như chim sợ cành cong.
Lúc còn bận tâm đến chuyện khác, xoay nhấc chân định bỏ chạy.
thể thoát khỏi lòng bàn tay của Văn Cảnh Dư?
Văn Cảnh Dư hừ lạnh một tiếng, thi triển khinh công “Phi Hoa Ảnh”, hình như chim én nhanh chóng đuổi theo.
Chớp mắt đến phía Lưu công tử, đưa tay , chắc chắn túm lấy cổ áo của , dùng sức kéo mạnh, kéo về.
Hai chân Lưu công t.ử lập tức rời đất, trung sức giãy giụa vặn vẹo, trông giống hệt một con cừu non đang chờ thịt.
Miệng la lớn: “Cứu mạng! Mau tới cứu ! Cậu là Tri phủ!”
Văn Cảnh Dư chút lưu tình quật Lưu công t.ử mạnh xuống đất, ngay đó một chân giẫm mạnh lên n.g.ự.c , từ cao xuống.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và châm chọc, lạnh lùng : “Không mời bản cô nương ‘trò chuyện’ ? Sao, mà chạy ?”
Nói , chân nàng ngầm dùng lực, Lưu công t.ử chỉ thấy n.g.ự.c như một ngọn núi lớn đè nặng, đau đến mức phát tiếng gào thét t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết.
Tiếng kêu vang vọng khắp phố, khiến dân chúng qua đường nhao nhao vây .
Văn Cảnh Dư vẻ mặt chán ghét , quát mắng: “Ngày thường cậy gia thế mà điều xằng bậy, hãm hại ít lương gia nữ tử, gây ít tội ác, hôm nay chính là báo ứng của ngươi!”
Nói đoạn, nàng liền chút lưu tình tay đ.ấ.m đá Lưu công t.ử một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-209-xu-ly-dam-luu-cong-tu.html.]
Nắm đ.ấ.m và cước cước của Văn Cảnh Dư như mưa rào giông bão trút xuống, đ.á.n.h Lưu công t.ử kêu t.h.ả.m liên miên.
Máu từ mũi và miệng ngừng trào , y phục vốn hoa lệ lúc cũng rách nát tả tơi, dính đầy m.á.u và bụi đất.
Dân chúng xung quanh vốn đối với hành vi ác bá của Lưu công t.ử chỉ dám giận mà dám , nay thấy Văn Cảnh Dư đ.á.n.h cho ác thiếu và hộ vệ của tơi bời, ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.
Trong đám đông, một lão hán bán kẹo đường lớn tiếng : “Đánh c.h.ế.t là đáng đời, thằng súc sinh tháng nhục con gái Lý thợ rèn, cô bé đáng thương mấy tự vẫn, đều nhà cứu sống.”
Người bên cạnh lo lắng nhỏ: “Dù thì của Lưu công t.ử cũng là Tri phủ đại nhân, cô nương động tay đ.á.n.h , liệu Tri phủ bắt ?”
Văn Cảnh Dư đ.á.n.h Lưu công t.ử xong, lửa giận trong lòng vẫn tiêu tan.
Nàng đầu với Tiểu Tinh Linh: “Đem tất cả những tên hộ vệ đang rên rỉ hoặc hôn mê kéo một chỗ, sẽ thêm chút gia vị cho chúng.” Tiểu Tinh Linh lệnh, nhanh chóng hành động.
Sau đó, Văn Cảnh Dư lấy một bình sứ từ trong gian. Đổ Hóa Cơ Phấn bên trong bình sứ rắc lên mu bàn tay và cổ của những tên hộ vệ đang mặt đất.
Những tên hộ vệ dính Hóa Cơ Phấn, da thịt lập tức bắt đầu xuất hiện những biến đổi kỳ quái.
Đầu tiên là nổi lên từng mảng đỏ tấy, như lửa đốt, ngay đó ngứa ngáy khó chịu, cơn ngứa ăn sâu tận xương tủy, ngay cả những tên hộ vệ đang hôn mê cũng cơn ngứa thấu xương cho tỉnh .
Chúng khó chịu kìm đưa tay gãi, nhưng càng gãi thì da càng rách nát m.á.u chảy đầm đìa.
Làn da vốn đỏ tấy khi gãi rách, vết thương bắt đầu lở loét với tốc độ kinh , các mô cơ dường như một sức mạnh vô hình xâm thực, tan chảy dần dần với tốc độ mắt thường thể thấy.
Giống như sáp nến chảy từng giọt nhiệt độ cao, hơn nữa còn bốc từng đợt mùi hôi thối nồng nặc, xộc thẳng mũi khiến dân chúng xung quanh nhao nhao bịt mũi.
Có một tên hộ vệ thực sự chịu nổi cơn đau dữ dội, trong lúc hoảng loạn liền cầm d.a.o cắt phần da dính Hóa Cơ Phấn, cố gắng giảm bớt nỗi đau.
lưỡi d.a.o chạm da, cả mảng cơ thịt liền “phụt” một tiếng rơi , để lộ những mạch m.á.u đang đập bên , cảnh tượng m.á.u me và kinh hoàng.
Chẳng mấy chốc, đám hộ vệ liền lộ những bộ xương trắng hếu, những sinh mệnh tươi sống lúc trở nên giống như quỷ dữ bò từ địa ngục, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp và tàn nhẫn.
Những tên hộ vệ đau đớn giãy giụa, phát từng tiếng kêu t.h.ả.m thiết chói tai, âm thanh như vọng từ Cửu U địa ngục, khiến dân chúng xung quanh rợn cả tóc gáy.
nghĩ đến những kẻ ngày thường chuyên điều ác, trong lòng dân chúng cảm thấy hả hê.
Lưu công t.ử trơ mắt những tên hộ vệ ngày thường cùng hoành hành ngang ngược, cáo mượn oai hùm, trong chốc lát biến thành từng bộ xương trắng hếu, trong lòng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Hơn nữa bọn chúng vẫn đứt , một tên hộ vệ với hốc mắt trống rỗng chằm chằm thẳng , xương hàm cử động há ngậm , như thể đang nguyền rủa .
Nhìn thấy cảnh tượng thê t.h.ả.m đến cực điểm , Lưu công t.ử ngã phịch xuống đất, hạ thể đột nhiên xuất hiện một vũng chất lỏng tanh tưởi – mà sợ đến mức tè quần.
Hắn ánh mắt kinh hoàng, miệng ngừng cầu xin: “Cô nương tha mạng! Ta dám nữa… Cầu xin buông tha …”
Văn Cảnh Dư hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Buông tha ngươi ư? Những cô nương ngươi tùy ý hãm hại, ban đầu chắc hẳn cũng khổ sở cầu xin ngươi buông tha cho họ, nhưng ngươi một chút lòng thương xót nào mà buông tha họ ?”
Nói đoạn, Văn Cảnh Dư khinh bỉ phun một tiếng: “Ngươi cái thứ đê tiện vô sỉ! Chẳng qua cậy nhà chút tiền bẩn thỉu, dựa chút quyền thế của ngươi, liền cho rằng thể tác oai tác phúc đời ?”
“Phì!” Văn Cảnh Dư nhổ một tiếng, ngữ khí càng thêm sắc bén: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi một tri phủ nhỏ nhoi thì ghê gớm lắm ? Người quan chức lớn hơn khắp nơi đều ! Hôm nay ngươi đụng bản cô nương, chính là báo ứng của ngươi đến, ngay cả tri phủ của ngươi, cũng khó mà thoát khỏi!”