Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 212: Đêm tối gió lớn

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:27:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Dư xong, trong mắt hàn quang càng đậm, tựa như hai lưỡi d.a.o sắc lạnh, lập tức xé xác cả ổ ma quỷ thành vạn mảnh.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của Tiểu Tinh Linh, lạnh giọng : “Quả nhiên là một nhà rắn chuột một ổ. Nếu như …” Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ lạnh lẽo, nụ đó toát sự lạnh lẽo vô tận, “Vậy thì đừng trách trời hành đạo.”

Tiểu Tinh Linh vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng vẻ háo hức.

Nó lập tức sáp gần Văn Cảnh Dư, gấp gáp hỏi: “Chủ nhân, mau cho , rốt cuộc định ? Ta chờ nổi nữa !”

Văn Cảnh Dư mặt lạnh như sương, ánh mắt toát sự lạnh lẽo thấu xương, lạnh giọng phun một câu: “Đêm tối gió lớn, là lúc g.i.ế.c phóng hỏa.”

Giọng trầm thấp mà băng lãnh, tựa như mang theo cơn gió lạnh buốt của mùa đông, khiến khỏi rùng .

Tiểu Tinh Linh khúc khích , nghiêng đầu, cố tình tỏ vẻ khó hiểu truy hỏi: “Chủ nhân, lời của thật bá đạo, nhưng rốt cuộc định g.i.ế.c , phóng hỏa đây? Kể cho .”

Khóe miệng Văn Cảnh Dư nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, trong ánh mắt ẩn hiện sát ý.

từng chữ từng chữ rõ: “Đương nhiên là song song tiến hành. Trước hết dùng mê d.ư.ợ.c cho tất cả trong Lưu phủ, từ xuống , đều hôn mê bất tỉnh, khiến họ trong giấc ngủ còn chút sức lực chống trả nào. Để khỏi lúc lâm chung còn giãy giụa, thêm phiền toái.”

“Sau đó, nổi lên một ngọn lửa ngút trời, thiêu rụi Lưu phủ tội ác tày trời , khiến tất cả những điều xa và tội nghiệt đều hóa thành tro tàn trong biển lửa. Cũng để thế gian bớt một nơi chứa chấp ô uế.”

Tiểu Tinh Linh hai mắt sáng bừng lên, dường như đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vàng nhắc nhở: “Chủ nhân, khi phóng hỏa, chúng thu vét sạch sành sanh tất cả tài vật trong Lưu phủ, tuyệt đối thể để đại hỏa thiêu rụi hết tiền . Số tiền chừng về còn đại dụng.”

“Đó là đương nhiên, thể dễ dàng bỏ qua của cải bất nghĩa của Lưu phủ . Những tài sản đều do bọn họ ức h.i.ế.p lương thiện, cướp đoạt ngang ngược mà , thu thì để cho ai.”

Tiểu Tinh Linh suy tư gật đầu, đó nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu tiếp tục : “Nói thì, tất cả trong Lưu phủ đều nhiều việc ác, tội chồng chất.”

“Thế nhưng bấy lâu nay, vẫn quan phủ bắt. Điều cũng quá kỳ lạ ? Lẽ , quan phủ nên duy trì công bằng chính nghĩa cho bách tính chứ.”

Văn Cảnh Dư hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường, lạnh lùng giải thích: “Hừ, huyện lệnh ở đây, hoặc là vốn dĩ là tâm phúc ch.ó săn của tri phủ, hoặc là một lòng chỉ nghĩ đến việc nịnh bợ đại nhân tri phủ, vọng tưởng nhờ đó mà thăng quan tiến chức.”

“Cho nên, bọn họ mới cấu kết với Lưu phủ, đồng lòng điều . Trước con chuột chẳng kể chi tiết ?”

“Lưu viên ngoại vì cướp đoạt bí phương truyền đời của khác, liền cấu kết với quan phủ, khiến quan phủ lấy tội danh vô cớ bắt đại lao.”

“Ông lão bán hương liệu đáng thương bao, ăn lương thiện, chỉ vì một bí phương Lưu viên ngoại để mắt tới.”

“Trong ngục, ông lão chịu đựng trăm điều giày vò, cuối cùng c.h.ế.t oan, gia đình tan nát, bí phương cũng rơi tay Lưu viên ngoại ác độc . Huyện lệnh chính là đồng phạm, căn bản màng đến sống c.h.ế.t của bách tính.”

Tiểu Tinh Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy chủ nhân, định xử lý huyện lệnh xa đó như thế nào? Nhất định khiến trả giá đắt cho những việc của !”

Thần sắc Văn Cảnh Dư càng lúc càng lạnh lẽo, như băng giá ngàn năm tan, nàng hừ lạnh một tiếng: “Thân là mệnh quan triều đình, vốn dĩ thanh liêm chính trực, vì dân thỉnh mệnh, nhưng tiếp tay cho kẻ ác, trở thành đồng phạm của kẻ . Một kẻ hôn dung vô đạo như , căn bản tư cách tiếp tục tồn tại đời .”

“Đợi khi giải quyết xong tất cả trong Lưu phủ, sẽ đích đến huyện nha, diện kiến vị huyện lệnh đại nhân .”

“Đến lúc đó, , đời độc nhất thạch tín hạc đỉnh hồng, mà là Thệ Tâm Tán.”

“Sau khi dùng Thệ Tâm Tán, mỗi ngày đều sẽ vật lộn trong nỗi đau đớn sống bằng c.h.ế.t. Cái cảm giác đau đớn c.ắ.n nuốt tâm can, ăn mòn xương cốt đó, sẽ như hình với bóng, khiến một khắc một giây cũng yên bình.”

“Cứ như sẽ giày vò chừng một tháng, mới thể khiến giải thoát, đến địa phủ báo cáo, để trả hết những khoản nợ m.á.u mà gây .”

Tiểu Tinh Linh hưng phấn đến hai mắt phát sáng, hai tay ngừng vỗ, lớn tiếng khen ngợi: “Hình phạt thật là tuyệt diệu! Quả thực quá hả !”

“Để cũng nếm thử mùi vị giày vò, cũng coi như là báo thù cho những bách tính khổ sở . Chủ nhân thật là siêu phàm!”

Văn Cảnh Dư và Tiểu Tinh Linh kiên nhẫn chờ đợi trong gian, cuối cùng, sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-212-dem-toi-gio-lon.html.]

Màn đêm buông xuống, bầu trời tựa như một tấm lụa đen khổng lồ, từ từ trải rộng giữa trời đất, bao phủ bộ thế giới trong một màn đêm sâu thẳm.

Văn Cảnh Dư dặn dò Tiểu Tinh Linh: “Ngươi thu vét tiền tài, rải mê túy tán. Động tác đều nhanh, đừng để xảy sai sót gì.”

“Vâng, lập tức ngay, nhất định thu vét Lưu phủ đến còn một thứ gì.” Nói đoạn, Tiểu Tinh Linh lập tức lóe khỏi gian.

Văn Cảnh Dư theo sát phía , hai nhanh chóng bắt đầu phân công hợp tác.

Lưu viên ngoại chẳng qua chỉ là một thương nhân ham lợi, tuy gia cảnh khá giả, phú giáp một phương, nhưng sự phòng trong phủ hề nghiêm ngặt.

Trong phủ hề thuê những cao thủ võ công cao cường, mang tuyệt kỹ hộ vệ, chỉ một gia đinh chỉ sức mạnh thô kệch, vóc dáng vạm vỡ nhưng hề chút võ công nào.

Những gia đinh ngày thường dựa thế lực của Lưu phủ, tác oai tác quái bên ngoài, ức h.i.ế.p bách tính, nhưng đối mặt với cao thủ thực sự, bọn họ chẳng qua là một đám ô hợp đáng một đòn.

Đối với Văn Cảnh Dư mang tuyệt thế võ công, sự phòng như quả thực hư vô nghĩa.

Văn Cảnh Dư căn bản cần trốn trong gian, mượn sức đẩy gian mà tiến lên.

Nàng thi triển "Thuấn Ảnh Quyết" nhanh như chớp, hình thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm, mỗi di chuyển dường như chỉ là một cái bóng ảo ảnh, khiến khó lòng nắm bắt.

Kết hợp với khinh công "Phi Hoa Ảnh" nhẹ nhàng phiêu dật của nàng, khi bước qua ngói xanh, hầu như phát một tiếng động nào. Nàng tiên đến mái nhà của sân viện chủ t.ử Lưu phủ.

Văn Cảnh Dư hé mở ngói mái nhà, khẽ lẩm bẩm: “Những kẻ ác , đêm nay chính là ngày tàn của các ngươi.” Sau đó rải mê túy tán xuống.

Mà Tiểu Tinh Linh cũng bắt đầu đại phu càn quét trong Lưu phủ.

Nàng tựa như một con chuột nhỏ linh hoạt phi phàm, tự do xuyên qua Lưu phủ.

Vừa xuyên qua lẩm bẩm: “Hừ, đám Lưu phủ , bao chuyện xa, hôm nay sẽ lấy hết bảo bối của các ngươi.”

Nàng nhanh chóng đến kho chứa đồ của Lưu phủ.

Cánh cửa kho đóng chặt, Tiểu Tinh Linh hóa thành một con muỗi, nhẹ nhàng bay từ khe cửa.

Vào đến kho chứa đồ, nàng hóa thành một con mèo.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhưng đôi mắt mèo của Tiểu Tinh Linh rõ mồn một thứ trong kho.

Trong kho những cái gọi là trân phẩm cao cấp nhiều, tuy nhiên, từng chiếc từng chiếc hòm gỗ lớn.

Tiểu Tinh Linh nhảy lên, đến hòm gỗ, đó hóa thành bộ dáng tiểu cô nương ban đầu.

Nàng tùy ý mở một nắp hòm gỗ, bên trong hòm gỗ lập tức lóe lên một ánh sáng vàng rực rỡ.

“Oa, nhiều kim đĩnh quá!” Tiểu Tinh Linh kìm kêu lên.

Nàng liên tục mở mấy hòm gỗ, bên trong đều là kim đĩnh hoặc ngân đĩnh.

Nhìn từng hòm từng hòm kim ngân tỏa ánh sáng mê , Tiểu Tinh Linh vẻ mặt hưng phấn.

Nàng kìm lẩm bẩm: “Mấy món tục vật tuy gì đặc biệt quý hiếm, nhưng chủ nhân nhất định sẽ thích.”

Vừa dứt lời, Tiểu Tinh Linh liền ý niệm động, tất cả kim ngân trong kho đều nàng thu gian.

 

Loading...