Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 228: Đánh nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàn lọt bất kỳ lời khuyên nhủ nào của khác, đẩy Chu Trạch Minh và Diệp Chiêu Yến , vẫn bất chấp tất cả mà điên cuồng tấn công Văn Cảnh Hạo.
Ngọn lửa giận trong lòng Văn Cảnh Hạo cũng đốt cháy , càng cháy càng dữ dội.
nghĩ, hôm nay nếu trừng phạt nặng hai kẻ cuồng vọng , e rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn trời cao đất rộng.
Thế là, vận hành "Tụ Nguyên Công", nội lực trong cơ thể lưu chuyển nhanh chóng như sông lớn cuộn trào, hình trở nên linh hoạt hơn, sức mạnh cũng đột nhiên tăng thêm vài phần.
Chỉ thấy Văn Cảnh Hạo giữa hai trái né tránh, hình như quỷ mị, quyền cước cùng lúc.
Mỗi tay đều vặn, chuẩn xác đ.á.n.h trúng các vị trí hiểm yếu của Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ.
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ chỉ cảm thấy mắt là bóng dáng Văn Cảnh Hạo di chuyển, căn bản kịp rõ động tác của , đ.á.n.h trúng liên tiếp.
Chẳng bao lâu , hai liền đ.á.n.h cho bầm tím mặt mày, t.h.ả.m hại đến cực điểm.
Khóe miệng Mục Xuyên Dương từ từ chảy một vệt m.á.u tươi, một bên mắt cũng đ.á.n.h bầm tím xanh, sưng tấy như quả óc chó.
Tạ Thừa Vũ cũng chẳng khá hơn là bao, tóc túm đến rối bù, quần áo cũng xé rách mấy chỗ, mặt đầy những vết thương, trông t.h.ả.m nỡ .
Các học t.ử xung quanh đều biến cố kịch liệt đột ngột cho kinh ngạc đến ngây , nhất thời đều ngây tại chỗ, quên mất việc tiến lên can ngăn.
Mãi đến khi trong đám đông lớn tiếng hét lên: "Đừng đ.á.n.h nữa, đ.á.n.h nữa thật sự sẽ c.h.ế.t mất!"
Mọi mới như tỉnh mộng, ào ào vây quanh giúp đỡ Chu Trạch Minh và Diệp Chiêu Yến cùng can ngăn.
Mọi mỗi một tay tốn nhiều sức lực, mới cuối cùng cưỡng chế tách Văn Cảnh Hạo, Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ .
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ bệt xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, trong mắt tràn đầy oán hận và cam lòng, như hai con dã thú thương nhưng vẫn hung dữ chằm chằm con mồi.
Cha ông của họ đều là những tướng quân trải qua nhiều trận chiến chiến trường, từ nhỏ họ theo cha ông luyện võ, cũng coi như chút căn bản võ công.
Vốn dĩ tưởng thể dễ dàng kiểm soát, nhưng vạn ngờ tới, Văn Cảnh Hạo lợi hại đến thế, đ.á.n.h cho bọn họ t.h.ả.m hại như , dáng vẻ y hệt như hai cái đầu heo đập dẹp.
Diệp Chiêu Yến vội vàng chạy đến bên cạnh Văn Cảnh Hạo, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Cảnh Hạo, chứ? Có thương ? Mau cho xem!"
Văn Cảnh Hạo khẽ lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giọng điệu còn vương chút tức giận tan: "Ta , Trương sư . Chỉ là dạy dỗ một chút hai tên trời cao đất rộng thôi."
Chu Trạch Minh Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ t.h.ả.m hại chịu nổi, thở dài một bất đắc dĩ.
Bước tới, với bọn họ bằng giọng điệu chân thành: "Mục công tử, Tạ công tử, chuyện hôm nay, hai vị thật sự quá xung động ."
"Chỉ vì ngoại hình tương tự, trong khi việc rõ, những lời lẽ nh.ụ.c m.ạ khác như , hành vi thật sự quá lỗ mãng ."
"Hai vị , điều liên quan đến danh tiết và thanh danh của một , thể hành động hấp tấp như !"
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ nghiến răng, một lời, trong lòng thầm thề, món nợ nhất định tìm cơ hội đòi , trong mắt lóe lên ánh sáng độc ác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-228-danh-nhau.html.]
Sau đó, Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ sự dìu đỡ của tùy tùng, lủi thủi rời khỏi buổi ngâm thơ, bóng lưng trông vô cùng t.h.ả.m hại.
Còn Văn Cảnh Hạo với vẻ mặt áy náy về phía Chu Trạch Minh: "Chu sư , thật sự xin , đều tại kiểm soát tình hình, hỏng buổi ngâm thơ của ."
Chu Trạch Minh mỉm vỗ vai , ôn hòa : "Cảnh Hạo, chuyện trách . Người đáng lẽ xin là , là suy nghĩ chu , để gặp chuyện vui như trong buổi ngâm thơ . Huynh đừng để bụng."
Văn Cảnh Hạo gật đầu, : “Sư rộng lượng, Cảnh Hạo vô cùng cảm kích. Chỉ là quần áo của xộc xệch thể thống gì , thật sự tiện ở đây nữa, xin phép dẫn Phúc Vận về .”
Chu Trạch Minh gật đầu: “Cũng , về . Hôm khác chúng tụ tập.”
Văn Cảnh Hạo dẫn Phúc Vận rời khỏi buổi thơ ca.
Trên đường , Văn Cảnh Hạo càng nghĩ càng tức, trong đầu cứ quanh quẩn một ý nghĩ: Nghe Lão tướng quân Mục chỉ một đứa cháu trai duy nhất là Mục Xuyên Dương, ông bảo bối đứa cháu như , nếu Mục Xuyên Dương về nhà thêm mắm thêm muối mà kiện cáo, liệu Lão tướng quân Mục trút giận lên thầy, tìm thầy gây sự ?
Đột nhiên, nhớ lời đại tỷ từng với : “Chỉ cần gặp chuyện, cứ tìm Hoàng thượng và Thái hậu, họ nhất định sẽ chủ cho .”
Nghĩ đến đây, Văn Cảnh Hạo trong lòng chủ ý, lúc mới cảnh mở đầu bảo Phúc Vận cào vết m.á.u mặt , cung mặt Thái hậu, ngoài mặt thì tố cáo, nhưng thực chất là ý tố cáo.
……Chúng hãy trở cung Thái hậu.……
Thái hậu xót xa vết thương mặt Văn Cảnh Hạo, mắt đầy thương xót, đầu dặn dò Hồng ma ma bên cạnh: “Hồng Liên, con lấy hộp t.h.u.ố.c mỡ mà Hạnh Lâm đưa cho ai gia, bôi cho Cảnh Hạo, đừng để sẹo thì .”
“Vâng, lão nô ngay đây ạ.” Hồng ma ma đáp một tiếng, chân như gió, thoăn thoắt lấy t.h.u.ố.c cao.
Thái hậu khẽ thở dài, đầy vẻ tự trách : “Ai! Lúc nha đầu Hạnh Lâm rời , dặn dò nghìn vạn , bảo ai gia và Hoàng thượng nhất định chăm sóc cho hai bọn chúng.”
“Giờ thấy vết thương mặt con, ai gia trong lòng thật sự yên, ăn thế nào với nha đầu Hạnh Lâm đây.”
Văn Cảnh Hạo thấy Thái hậu như , trong lòng khỏi dâng lên một tia áy náy.
Từ đến nay, Thái hậu đối với ba tỷ họ, cứ như cháu trai cháu gái ruột , thế trong lòng thật sự yên.
thể , vì giống Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ, gia thế , nên bán t.h.ả.m mặt Thái hậu.
Nếu đại tỷ mà ở đây, sẽ khuân sạch nhà họ, xem họ còn mà kiêu ngạo .
Thế là quyết tâm bán t.h.ả.m đến cùng: “Thái hậu, đừng tự trách, vết thương của con ạ. Chỉ là Mục Xuyên Dương vô cớ vu khống con là con riêng của cha , đây chẳng là công khai bại hoại danh tiếng của ba tỷ chúng con !” Văn Cảnh Hạo tức giận .
Thái hậu xong, lập tức cảm thấy chuyện hề nhỏ. Dù thì tiểu nhi t.ử của vẫn đang mong thể cưới nha đầu Hạnh Lâm, nếu danh tiếng của chị em nhà họ Văn bôi nhọ như , thì thế nào đây.
“Hừ!” Thái hậu kìm hừ lạnh một tiếng, khẽ nhíu mày, giọng điệu lộ rõ vẻ bất mãn, “Nghĩ đến năm xưa, ai gia còn thấy bà chị già của là tệ, dạy đứa cháu bất tài đến thế. Ai! Thật là thế sự khó lường, lòng dễ đổi !”
lúc , Hồng ma ma bước chân vội vã, cầm t.h.u.ố.c cao về.
Thái hậu thoáng qua, với Hồng ma ma: “Con gọi cháu trai của Trấn Quốc Tướng quân và cháu trai của Tạ Tướng quân cung , ai gia đích hỏi bọn chúng, rốt cuộc ý đồ gì, mà dám Cảnh Hạo là con riêng của Trấn Quốc Tướng quân phủ của bọn chúng?”