Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 234: Trời Mưa

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Dư đợi tiểu nhị lui xuống , chậm rãi bước đến cửa sổ. Lúc ngoài cửa sổ bay lất phất mưa thu rả rích, những sợi mưa mảnh mai trong gió dệt thành một tấm lưới xiên.

Một trận gió lạnh mang theo mưa xuyên qua cửa sổ bay , nàng khỏi rùng một cái, ý niệm động, lập tức từ trong gian lấy một chiếc áo choàng dệt gấm màu sen bọc .

“Trận mưa thu đến vội vàng, khí lạnh cũng nặng.” Nàng buộc dây áo choàng, đầu tiểu tinh linh: “Ngươi mặc thêm y phục ?”

Tiểu tinh linh bật một tiếng: “Chủ nhân quên ? Ta chính là tinh linh, thể sợ giá lạnh nóng bức chứ.”

Đang lúc chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. “Khách quan, món ăn của ngài đến !” Giọng tiểu nhị lộ vẻ sốt sắng.

Tiểu tinh linh nhảy nhót mở cửa, lập tức một luồng hương thơm hấp dẫn cùng với nóng bốc lên tràn trong phòng.

Chỉ thấy tiểu nhị bưng khay sơn đỏ, đó bày ba món mặn một món canh.

Trên thịt cá hấp sông trắng như tuyết điểm xuyết sợi hành xanh biếc, nước tương hấp cá màu hổ phách chậm rãi chảy cá.

Thịt kho tàu trong bát sứ xanh rung rinh khẽ động, miếng thịt màu nâu sẫm lấp lánh ánh dầu trong suốt.

Gà cay xếp thành một ngọn đồi nhỏ, thịt gà vàng óng và ớt đỏ tươi tương phản thú vị.

Ngay cả chén canh rau đó, cũng xanh biếc trong vắt, phiêu lãng vài lát nấm non màu vàng nhạt.

“Cô nương xin dùng chậm.” Tiểu nhị bày xong chén đũa, cúi lui xuống.

Văn Cảnh Dư đầu tiên nếm thử một miếng thịt cá, hương vị tươi ngon khiến nàng mãn nguyện nhắm mắt .

Tiểu tinh linh mặc dù cần ăn uống, nhưng cũng gần một bên, chống cằm nàng dùng bữa, thỉnh thoảng đưa khăn tay.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa to như hạt đậu đập ngói lách tách vang vọng.

Tiểu tinh linh vội đóng cửa sổ, nhưng để một khe hở.

Trong khí ẩm ướt lẫn với hương thơm của đất và cây cỏ, khiến lòng khoan khoái.

“Trận mưa lớn thật đấy.” Tiểu tinh linh màn mưa như trút ngoài cửa sổ mà cảm thán.

Văn Cảnh Dư múc một muỗng canh nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, trận mưa đến thật đúng lúc. Nếu như mưa nữa, cây cối trong ruộng e rằng sẽ...”

Lời còn dứt, lầu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng kêu “A! A! A!” chói tai.

Văn Cảnh Dư nhíu mày đặt chén đũa xuống, dịch bước đến cửa sổ, đẩy mở cửa sổ.

Chỉ thấy bảy tám tên tráng hán tay cầm đại đao, vây quanh một chiếc xe ngựa hoa lệ phóng nhanh đến.

Xe ngựa hề tránh né đường, bánh xe lăn qua vũng nước đọng, nước bùn b.ắ.n lên tung tóe ướt cả những đường.

Những đường định phát tác, ngẩng đầu thấy bảy tám tên tráng hán, lủi thủi rụt về.

Văn Cảnh Dư kỹ, gia huy xe ngựa hình dáng độc đáo, một con đại bàng sải cánh bay vờn quanh một viên minh châu rực rỡ.

Nàng cẩn thận hồi tưởng, xác định từng thấy loại dấu hiệu , trong lòng khỏi dấy lên nghi hoặc.

"Đây là nhà ai, ngang ngược đến !" Tiểu Tinh Linh nhíu mày, gương mặt nhỏ lộ rõ vẻ bất mãn.

Văn Cảnh Dư khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, trong lòng cực kỳ phản cảm hành vi của đám .

Ngay lúc , cỗ xe ngựa hoa lệ bỗng dừng sững cửa khách điếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-234-troi-mua.html.]

Chiếc chuông đồng trục xe chấn động kêu leng keng, kinh động bầy sẻ đang trú mưa mái hiên, chúng vỗ cánh bay tán loạn, hoảng loạn lao màn mưa.

"Đây là gia đình nào mà phô trương lớn , thật là bá đạo." Tiểu Tinh Linh bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường, nhỏ giọng cằn nhằn.

Trong lúc Tiểu Tinh Linh đang , cửa xe ngựa khẽ đẩy , xuống đầu tiên là hai cô gái dáng vẻ nha .

Các nàng mặc trang phục màu xanh nhạt thống nhất, mắt mày rũ xuống, toát lên vẻ ngoan ngoãn huấn luyện kỹ càng.

Ngay đó, một nha che ô, một nha khác đưa tay , chuẩn đỡ trong xe xuống.

Từ trong xe ngựa đưa một bàn tay, gạt tay của nha , đó một nữ t.ử vận trang phục gọn gàng chui .

Nữ t.ử tuy mặc kính trang, song đầu cài đầy châu ngọc, trông chẳng ăn nhập chút nào.

Dung mạo nàng tuy xinh , nhưng toát khí chất kiêu căng, ngạo mạn khó che giấu.

Nữ t.ử ngẩng cao đầu, bước những bước chân kiêu ngạo đại sảnh khách điếm. Dáng vẻ đó, dường như cả thế gian đều gót chân nàng.

Văn Cảnh Dư và Tiểu Tinh Linh đều tràn đầy hiếu kỳ về phận của vị tiểu thư .

Hai mở cửa phòng, bên hành lang tầng , xuống đại sảnh bên .

Trong đại sảnh, bầu khí vốn náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh vài phần, ánh mắt tự chủ mà đổ dồn về nàng.

Nữ t.ử bước đại sảnh, liền quét mắt một vòng như một nữ vương tuần tra lãnh địa, đó lớn tiếng với tiểu nhị: "Chuẩn cho bản tiểu thư phòng nhất, yên tĩnh và rộng rãi!" Giọng mang theo khẩu khí lệnh thể nghi ngờ.

Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, mặt đầy tươi xin , cung kính : "Vị tiểu thư , thực sự xin , hôm nay khách trong quán đông đúc, phòng nhất khách hết . Bây giờ chỉ còn vài gian phòng khách bình thường, ngài xem..."

"Cái gì?" Nữ t.ử lông mày lá liễu lập tức dựng ngược, đôi mắt trợn tròn xoe, lớn giọng quát mắng: "Bản tiểu thư nam về bắc, đến mà chẳng hưởng đãi ngộ nhất, cái khách điếm nhỏ bé của ngươi dám phòng ? Ngươi là ai ?"

Tiểu nhị mặt đầy khó xử, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tiểu thư, thiên chân vạn xác, thật sự còn phòng nhất nữa. Gian phòng đôi cuối cùng hai vị cô nương đặt ."

Nữ t.ử căn bản tiểu nhị giải thích, như một thùng t.h.u.ố.c s.ú.n.g châm ngòi, nàng bỗng vung tay một cái, "loảng xoảng" một tiếng, hất đổ một cái bàn trong đại sảnh xuống đất.

Chén đĩa, bát đũa bàn lập tức văng tung tóe khắp sàn, mảnh vỡ b.ắ.n bốn phía, tiếng vỡ tan thanh thúy giữa đại sảnh yên tĩnh càng chói tai.

Nhất thời, các khách nhân phản ứng khác . Có bất mãn với hành vi ngang ngược vô lý của nàng.

ôm tâm lý xem kịch vui, hứng thú quan sát, xem màn náo kịch sẽ kết thúc thế nào.

Văn Cảnh Dư hành lang rõ mồn một chuyện, trong lòng thích sự kiêu căng ngông cuồng của vị nữ t.ử .

Tiểu Tinh Linh ghé sát Văn Cảnh Dư bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: "Chủ nhân, quá mức ngông cuồng, quả thực là mắt ai!"

"Hừ!" Văn Cảnh Dư hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, "Loại nhà chút quyền thế, liền thích ngang ngược ở bên ngoài. Người như nàng, sẽ ngày gặp kẻ mà nàng thể trêu chọc, chỉnh đốn cho ngoan ngoãn."

Lúc , chưởng quầy thấy động tĩnh vội vàng từ phía đại sảnh .

Thấy đại sảnh một đống hỗn độn, ông nhíu chặt mày, mặt đầy vẻ vui.

Ông nghiêm nghị : "Vị tiểu thư , tiểu nhị rõ ràng với ngài , trong quán còn phòng nhất nữa. Ngài cứ càn như thì hợp lý chút nào. Nếu ngài còn tiếp tục ngang ngược quấy rối, chỉ đành báo quan thôi."

Nghe thấy hai chữ "báo quan", vị tiểu thư rõ ràng sững sờ một chút, giọng cũng còn lớn như .

vẫn cứng rắn : "Tiểu nhị một gian phòng đôi hạng nhất , các ngươi thể đổi họ sang phòng bình thường!"

"Vì khách nhân khác , nếu sự cho phép của họ, chúng tự nhiên thể đổi phòng cho . Làm ăn kinh doanh quan trọng nhất là chữ tín, mong tiểu thư thể thấu hiểu." Chưởng quầy khiêm nhường kiêu ngạo đáp lời.

 

Loading...