Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 251: Ba tỷ đệ đoàn tụ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Muội đó, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Thái hậu thể trơ mắt ức h.i.ế.p chứ.” Văn Cảnh Dư bất lực.
“Ta cũng thể cứ mãi ỷ khác bảo vệ chứ. Bọn họ ức h.i.ế.p , thì dùng nắm đ.ấ.m để bọn họ hiểu đạo lý. Chẳng khi đ.á.n.h xong bọn họ liền ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều ?” Văn Cảnh Di ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu hãnh.
“Nha đầu tinh quái nhà …” Văn Cảnh Dư cưng chiều lắc đầu, hỏi: “Hôm nay về nhà cùng chúng ?”
Văn Cảnh Di mắt sáng bừng, chút do dự trả lời: “Có chứ! Ta lâu lắm gặp Đại tỷ, tối nay còn ngủ cùng Đại tỷ nữa cơ.”
Thái hậu từ ái Văn Cảnh Di: “Vậy con còn đến hoàng cung học nữa ?”
Văn Cảnh Di khẽ nhíu mày, do dự một lát, vẫn thành khẩn : “Thái hậu, trong nhà còn một Tô phu tử, nghĩ thể ở nhà theo Tô phu t.ử học.”
Thái hậu thấy nàng chút do dự, liền ôn hòa : “Không , nha đầu Cảnh Di. Nếu con đổi ý, đến hoàng cung học, lúc nào cũng thể đến.”
Văn Cảnh Dư ngẩng đầu trời, phát hiện thời gian còn sớm nữa, liền dậy cung kính với Thái hậu: “Thái hậu, còn sớm nữa, hôm nay thần nữ xin phép đưa Cảnh Di về. Hôm khác sẽ cung thăm , từ biên ải trở về, trong phủ còn một việc cần thần nữ sắp xếp.”
Nói xong, nàng đầu dặn dò nha Hồng Hà bên cạnh: “Hồng Hà, thu dọn đồ đạc cho tiểu thư nhà một chút, chúng chuẩn xuất cung.”
“Vâng, Huyện chúa.” Hồng Hà đáp một tiếng, liền thu dọn đồ đạc.
Thái hậu vội vàng : “Cứ mang theo những vật dụng cần dùng ngay về thôi, những thứ khác đều để trong cung. Về nha đầu Cảnh Di nếu cung ở, vẫn cứ ở phòng cũ.”
Hồng Hà nữa đáp: “Vâng, nô tỳ rõ.”
Chiến Vương bên cạnh thấy hai tỷ mật trò chuyện một lúc lâu, lúc mới cố ý lên tiếng: “Cảnh Di, trong mắt chỉ Đại tỷ thôi , thấy ?”
Văn Cảnh Di lúc mới nghiêng đầu, thấy Chiến Vương, vội vàng nở nụ xin , : “Ôi da, xin Vương gia, đây, chỉ lo Đại tỷ, để ý đến .”
Chiến Vương khóe môi khẽ nhếch lên, trêu chọc : “ mà, , trong mắt là Đại tỷ , gì còn thấy ai khác nữa chứ.”
Văn Cảnh Di tinh nghịch lè lưỡi, với vẻ tinh nghịch: “Không cách nào khác mà, Đại tỷ trong lòng đó là vị trí đầu tiên đó nha.”
Trong lúc Chiến Vương và Văn Cảnh Di đấu khẩu qua , Hồng Hà nhanh nhẹn thu dọn xong đồ đạc.
Văn Cảnh Dư nữa hành lễ với Thái hậu, : “Thái hậu, thời gian Cảnh Di quan tâm chiếu cố, phiền nhiều , thần nữ xin phép đưa nàng cáo lui.”
“Được , các con về . Một đường vội vã đến đây, hẳn là cũng mệt mỏi , mấy ngày cứ ở nhà nghỉ ngơi cho .” Thái hậu mỉm gật đầu.
Sau đó, hai tỷ Văn Cảnh Dư và Chiến Vương, phía Hồng Hà theo, cùng rời khỏi cung điện của Thái hậu.
Họ một đường đến cổng cung, chỉ thấy xe ngựa của Chiến Vương phủ vẫn đang đợi ở đó.
Chiến Vương tiên đưa hai tỷ Văn Cảnh Dư về nhà, đó mới trở về Chiến Vương phủ.
Đến chiều, Văn Cảnh Dư sai Hữu Lễ đón Văn Cảnh Hạo về nhà.
Tối hôm đó, ba tỷ cuối cùng cũng đoàn tụ. Hơn ba tháng từng gặp mặt, lúc bọn họ, tràn đầy hân hoan vây quanh bàn ăn đầy những món ngon vật lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-251-ba-ty-de-doan-tu.html.]
Trong quá trình dùng bữa, ba ăn cơm, nhiệt tình gắp những món ăn mà đối phương yêu thích hàng ngày, cẩn thận đặt mặt đối phương.
Trong chốc lát, cả phòng ăn tràn ngập khí ấm áp.
Trong lòng ba đều ấm áp.
Sau khi ăn tối, Văn Cảnh Dư đưa viện của , vẫy tay cho Thải Vân lui xuống, đó hỏi han về tình hình cuộc sống của trong thời gian .
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di lâu gặp Đại tỷ, những chuyện thể hết.
Mỗi kể những chuyện xảy với bản , hoặc xung quanh trong thời gian .
Hai một câu, kẻ một lời, đó chuyển chủ đề sang những trải nghiệm của Văn Cảnh Dư ở biên ải.
Văn Cảnh Hạo đầu tiên lên tiếng hỏi: “Đại tỷ, ở biên ải giải độc cho các tướng sĩ, chắc hẳn vất vả ? Mau kể chi tiết cho chúng , rốt cuộc là chuyện gì ?”
Văn Cảnh Di cũng ở bên cạnh nôn nóng phụ họa theo, nàng mật kéo lấy cánh tay Văn Cảnh Dư, nhẹ nhàng lay động.
Nũng nịu : “Phải đó đó, Đại tỷ, mau kể mà. Tình hình trúng độc của các tướng sĩ nghiêm trọng lắm ? Người nhờ y thuật cao siêu nào để chữa khỏi cho bọn họ ?”
Văn Cảnh Dư hai với bộ dạng đáng yêu khát khao tri thức, khỏi buồn , ghé sát gần bọn họ, nhỏ giọng : “Căn cứ bí mật, Linh Tuyền Thủy.”
Văn Cảnh Hạo xong, trong chốc lát chợt hiểu , bực bội vỗ đầu một cái, cũng nhỏ giọng : “Ôi chao, quên mất Linh Tuyền Thủy chứ!”
Văn Cảnh Di cũng vẻ mặt đầy hối hận, thở dài : “Haizz! Ta cũng quên sạch sành sanh , chẳng lẽ là do tác dụng của những quả chúng ăn hết, đến cả trí nhớ cũng kém ?”
Văn Cảnh Dư khẽ lắc đầu, : "Các , đó, căn bản là nghĩ tới hướng đó, chuyện giải độc liền vô thức suy nghĩ theo hướng phức tạp ."
Tiếp đó, Văn Cảnh Di nghiêng đầu, hỏi: "Đại tỷ, tỷ ở biên quan lâu như , ở đó món nào ngon ạ? Còn chỗ nào vui chơi, mau kể cho , tò mò c.h.ế.t mất thôi."
Văn Cảnh Dư lắc đầu: "Biên quan ư, điều kiện khá gian khổ, nhiều thứ gọi là ngon. Nơi đó vật tư tương đối thiếu thốn, ngay cả các loại rau củ cũng ít ỏi đến đáng thương."
"Đặc biệt là khi đông đến, đại địa tuyết dày bao phủ, tìm một chút rau xanh thật sự khó như lên trời, quân sĩ ngày thường ăn uống, đa phần đều dùng rau khô nấu canh mà qua loa thôi."
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di thật sự ngờ điều kiện biên quan gian nan đến thế, nụ rạng rỡ mặt hai dần tắt, đó là sự xót xa cùng chấn động sâu sắc.
Văn Cảnh Hạo nắm chặt nắm đấm, ngữ khí đầy đau lòng: "Đại tỷ, biên quan điều kiện khắc nghiệt như , mà các tướng sĩ vẫn luôn kiên cường trấn thủ nơi đó, một lòng bảo vệ gia quốc, bọn họ thật sự quá vất vả."
"Nghĩ đến việc họ trong cảnh gian khổ như , còn luôn cảnh giác ngoại địch, chịu đựng sự thiếu thốn vật tư và thời tiết khắc nghiệt hành hạ, thật họ kiên trì như thế nào."
Văn Cảnh Di mắt đỏ hoe, khẽ : "Đại tỷ, tỷ ở đó chắc chắn cũng chịu nhiều khổ sở. Sớm biên quan tình hình như , nên bảo Thải Vân chuẩn nhiều đồ hơn cho tỷ mang ."
"Ví dụ như quần áo giữ ấm, đồ ăn ngon, cùng các vật dụng sinh hoạt, cũng thể giúp tỷ sống thoải mái hơn một chút."
Văn Cảnh Dư hai hiểu chuyện, chu đáo, trong lòng ấm áp, đầy cảm động.