Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 270: Xuất phát Nam An thành

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:30:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Hạo tuy mới mười bốn tuổi, nhưng vì luyện võ lâu năm, còn uống linh tuyền thủy và linh quả, trông vẻ mười bảy mười tám tuổi, trong mắt vị tướng lĩnh , miễn cưỡng thể chiến trường.

Còn Văn Cảnh Di mới mười một tuổi, dù trông vẻ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng rốt cuộc cũng là một cô nương, trong mắt vị tướng lĩnh , thể cùng theo chiến trường chứ?

Lời khéo Văn Cảnh Di thấy, nàng lông mày lá liễu dựng ngược, hề sợ hãi đến mặt vị tướng lĩnh .

Nhìn thẳng mắt , lớn tiếng : “Ngươi đây là coi thường ! Ta tuy tuổi còn nhỏ, nữ nhi, nhưng về võ công, chắc thua ngươi. Dám cùng so tài một phen ?”

Vị tướng lĩnh ngờ Văn Cảnh Di dám chủ động khiêu chiến, trong lòng chút tức giận, hừ một tiếng : “Một tiểu cô nương thể bao nhiêu bản lĩnh, liền ứng tiếng: “So thì so, xem ngươi bao nhiêu năng lực!”

Hai bày tư thế, tuy đang tập kết, nhưng ánh mắt của các tướng sĩ vẫn hướng về phía họ.

Chỉ thấy Văn Cảnh Di hình linh động, như một chim yến nhanh nhẹn, chiêu .

Vị tướng lĩnh cũng chịu yếu thế, vung vẩy trường thương trong tay, lực chống đỡ.

Tuy nhiên, võ công của Văn Cảnh Di há thể dễ dàng chống đỡ .

Nàng hư chiêu một cái, đó thi triển “Thuấn Ảnh Quyết”, tức thì đến phía vị tướng lĩnh , Văn Cảnh Di tung một chưởng.

Vị tướng lĩnh chỉ cảm thấy lưng một luồng sức mạnh cường đại ập tới, còn kịp phản ứng, một chưởng đẩy bay xa, ngã vật xuống đất.

Mọi thấy , khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Văn Cảnh Di vỗ vỗ bụi vốn , kiêu ngạo : “Thế nào, ngươi phục ?”

Vị tướng lĩnh mặt đầy hổ, chật vật dậy, chắp tay : “Cô nương võ nghệ cao cường, tại hạ bái phục!”

Chiến Vương thấy Lý Báo đánh, trong lòng nghĩ đáng đời, mấy ngày nay đúng là nhảy nhót vui vẻ nhất.

Lúc phó tướng bẩm báo: “Vương gia, tám vạn binh sĩ tập kết xong xuôi.”

Chiến Vương gật đầu, lớn tiếng hô: “Các tướng sĩ, lập tức xuất phát!”

Theo một tiếng lệnh của , đại quân hùng dũng tiến về phía biên cảnh, cuồn cuộn bụi đất.

Văn Cảnh Dư đang ở trong đám , gật đầu với Chiến Vương và các , ba tâm ý tương thông, cũng đáp một cái gật đầu.

Sau khi Chiến Vương và những khác rời , Văn Cảnh Dư trở Hạnh Lâm quận chúa phủ.

Vừa bước phủ môn, nàng liền sang Thải Vân bên cạnh dặn dò: “Thải Vân, ngươi lập tức tìm Lý quản gia đến đây.”

“Vâng, quận chúa.” Thải Vân ứng một tiếng, liền xoay nhanh chóng tìm Lý quản gia.

Chẳng bao lâu , Lý quản gia vội vã chạy đến, ông khom lưng, cung kính hỏi: “Quận chúa, việc gì dặn dò nô tài?”

Văn Cảnh Dư thần sắc bình tĩnh : “Chuyện là thế , định đến chỗ sư phụ, chuyến ngày về định. Mọi việc lớn nhỏ trong phủ, đều trông cậy ngươi trông nom cho .”

Lý quản gia vội vàng đáp: “Vâng, quận chúa cứ yên tâm. Nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực trông coi quận chúa phủ, đảm bảo khác gì lúc quận chúa ở nhà.”

Văn Cảnh Dư chuyển ánh mắt sang Thải Vân: “Thải Vân, ngươi cứ ở phủ, hỗ trợ Lý quản gia cùng quản lý quận chúa phủ.”

Thải Vân trong lòng hiểu rõ, bản võ công phòng , nếu theo quận chúa , chỉ chậm trễ hành trình của quận chúa.

Thế là, nàng ngoan ngoãn đáp: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ lực hỗ trợ Lý quản gia, thu xếp các việc trong phủ đó.”

Sắp xếp xong việc trong phủ, Văn Cảnh Dư lúc mới phóng ngựa lên, rời khỏi Hạnh Lâm quận chúa phủ.

Văn Cảnh Dư cưỡi ngựa một mạch khỏi kinh thành, đợi đến khi xung quanh còn ai, nàng ý niệm động, liền mang cả ngựa cùng tiến trong gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-270-xuat-phat-nam-an-thanh.html.]

Vào trong gian, Văn Cảnh Dư chờ tiểu tinh linh đến Hùng Ưng Sơn đưa ngoài, cùng một đám mãnh thú trong gian vui đùa.

Ba năm nay, Văn Cảnh Dư lên núi tìm cho mấy con thú lớn một nửa khác, trong gian hiện giờ cả hậu duệ của chúng, vô cùng náo nhiệt.

Ước chừng một nén nhang , tiểu tinh linh liền tiến gian.

Vừa , nó liền lớn tiếng : “Chủ nhân, đến Hùng Ưng Sơn , bây giờ ngoài ?”

Văn Cảnh Dư suy nghĩ một lát : “Cứ chờ thêm chút nữa, theo tính toán, các tướng sĩ đại khái đến giờ Ngọ mới thể đến Hùng Ưng Sơn.”

Gần giờ Ngọ, tiểu tinh linh dẫn Văn Cảnh Dư khỏi gian.

Họ tìm một cây đại thụ cành lá vô cùng rậm rạp bên cạnh quan đạo chân Hùng Ưng Sơn, Văn Cảnh Dư thi triển khinh công, vững vàng đáp xuống một cành cây to khỏe, yên lặng chờ đợi các tướng sĩ đến.

Chẳng bao lâu , phía xa liền truyền đến tiếng bước chân như sấm ngầm, tiếng hành quân của tám vạn tướng sĩ quả thực hùng vĩ.

Văn Cảnh Dư khẽ vén những cành cây và lá chắn mắt, chỉ thấy phía bụi đất bay mù mịt.

Khi binh sĩ hành quân đến gốc cây, liền thấy Chiến Vương hô to rõ ràng và mạnh mẽ: “Dừng!”

Ngay đó, một vệ nhanh chóng gõ vang một chiếc chiêng đồng, tiếng chiêng trong trẻo vang vọng trong khí, tất cả tướng sĩ chỉnh tề dừng bước.

Một phó tướng cất giọng hô lớn: “Mọi hãy nghỉ ngơi tại đây một lát, ăn xong lương khô tiếp tục lên đường.”

Thế là, chúng tướng sĩ nhao nhao tự tìm chỗ xuống.

Các vệ chia thành nhiều nhóm nhỏ, phân phát lương khô cho các tướng sĩ một cách trật tự.

Thật , trong những lương khô , Chiến Vương sớm lén lút trộn t.h.u.ố.c mê .

Đợi tất cả tướng sĩ ăn xong lương khô, lâu , từng một đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Ngay đó, chỉ thấy một trận tiếng đổ rào rào, các tướng sĩ lượt ngã lăn đất.

Thấy tất cả đều ngã xuống, Văn Cảnh Dư lúc mới từ cây bay xuống.

Nàng thậm chí còn kịp chào hỏi Chiến Vương và các , liền lập tức bắt đầu thu những tướng sĩ gian.

Nàng qua một vị trí nào đó, các tướng sĩ trong vòng mười thước lấy nàng trung tâm, lập tức thu trong gian.

Đợi nàng thu hết tất cả tướng sĩ xong, lúc mới nở nụ , nửa đùa nửa thật với Chiến Vương và các : “Các ngươi giống như bọn họ ngủ say mà trong đó, là tỉnh táo mà ?”

Văn Cảnh Di giành một bước: “Đại tỷ, đừng đùa nữa, chúng mới ngủ say mà .”

“Được thôi.” Văn Cảnh Dư ý niệm động, Chiến Vương và các liền nàng cùng thu gian, đó, nàng cũng liền lóe .

Vào trong gian, Văn Cảnh Dư vội vàng dùng ý niệm giao tiếp với tiểu tinh linh: “Ngươi mau bay đến Nam An thành, đường tuyệt đối đừng chậm trễ.”

“Vâng, chủ nhân! Ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến Nam An thành.”

Tiểu tinh linh hiểu rõ sự việc khẩn cấp, một khắc cũng dám lơ là, lập tức bay nhanh về phía Nam An thành.

Trên đường, tiểu tinh linh gặp chim bay liền hỏi đường, chỉ cần hỏi đường, liền lập tức vỗ cánh bay vút.

Lần , tiểu tinh linh phát huy vượt trội, đến ba ngày thuận lợi đến Nam An thành.

Sau đó, tiểu tinh linh gian, mặt đầy vẻ cầu khen ngợi, như thể lập công : “Chủ nhân, Nam An thành đến , đến ba ngày đến đó .”

 

Loading...