Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 147: --- Món Đồ Chơi Kỳ Lạ

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng g.i.ế.c heo nhà họ Bành ở nhà họ Trình cũng thể thấy. Đi đường cả buổi sáng, trò chuyện một lúc, Lưu Nhị Hồng liền bảo nàng về phòng ngủ.

 

Trong phòng, chậu than hun khói ấm áp, nàng vốn đang , từ lúc nào ngủ . Khi tỉnh , Ngưu Nhị bên cạnh nàng.

 

Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay , nàng trở xuống xem gì giúp , một bàn tay lớn liền vươn tới.

 

Ngưu Nhị thần sắc thanh tỉnh chằm chằm nàng.

 

"Chàng ngủ ?" Nàng vỗ vỗ cánh tay Ngưu Nhị, dậy.

Mèo con Kute

 

Ngưu Nhị dùng sức tay, ghì nàng sấp xuống, mắt vẫn chằm chằm nàng.

 

Trần Giao Giao chút khó hiểu: "Sao ?"

 

Ngưu Nhị lắc đầu, đó buông nàng : "Các mợ đang cơm."

 

Nàng "ừm" một tiếng, chỉnh quần áo và tóc tai, bếp.

 

Bữa tối chuẩn xong, cải trắng xào, thịt gà xào, cơm hạt cốc, thêm một bát trứng lớn.

 

Mấy đàn ông uống rượu, Lưu Nhị Hồng liền dọn thêm một cái bàn khác.

 

Lưu Nhị Hồng gắp cho nàng mấy lát thịt heo, giục giã: "Ăn nhiều chút , Nhị Oa mặt mũi da thịt , con vẫn gầy như ."

 

Ngưu Nhị mỗi ngoài đều vất vả, về nhà ăn chút đồ ngon sẽ hồi phục . Còn nàng, từ khi hai năm chút da thịt thì vẫn luôn như , mỗi ngày đều ăn no, nhưng cũng mập lên nữa.

 

"Đa tạ tổ mẫu." Nàng đáp lời.

 

Trần Giao Giao nghĩ họ uống rượu sẽ ồn ào, đến nửa đêm mới kết thúc, nhưng kết quả là khi các nàng ăn xong thì bàn của đám đàn ông cũng tàn cuộc.

 

Hai vò rượu mấy chỉ uống hết một vò, ai nấy đều trông thần sắc thanh tỉnh, chút men say.

 

Trần Giao Giao giúp dọn dẹp bếp núc, trở về phòng thì thấy Ngưu Nhị ở đó. Nàng đợi giường một lát, đó thấy tiếng cổng viện đóng , nàng định ngoài Ngưu Nhị ở đây thì cửa đẩy .

 

"Chàng ?" Nàng tùy tiện hỏi một câu.

 

Ngưu Nhị ném hai củi chậu than, đó cởi quần áo lên giường: "Ta mang tiền qua trả nhị , chuyện một lúc."

 

"Chúng mấy ngày?" Gà và thỏ ở nhà đều cho ít thức ăn, nhưng nàng vẫn yên lòng, đặc biệt là thỏ, vì là đầu nuôi, nàng luôn nơm nớp lo sợ sẽ xảy chuyện gì ngoài ý .

 

"Sáng ngày , tổ mẫu và tổ phụ chúng thêm hai ngày."

 

"Được." Nàng trở , bắt đầu áp bàn chân lạnh buốt của .

 

Ngưu Nhị trở ôm lấy nàng. Sau một lúc lâu im lặng, khi Trần Giao Giao sắp ngủ thì Ngưu Nhị đột nhiên c.ắ.n nhẹ tai nàng.

 

Nàng trợn tròn mắt, đầu giận dỗi : "Đây là nhà họ Trình."

 

Ngưu Nhị gì, nhưng Trần Giao Giao cứ cảm giác đang .

 

"Có chuyện gì ?" Nàng trở , nhích gần hơn, cho rõ.

 

Ngưu Nhị đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, trầm giọng hỏi: "Hôm nay nàng cứ chằm chằm Bành Dũng gì?"

 

"Ai cơ?" Ban đầu nàng phản ứng kịp.

 

"Bành Dũng, cái đến bữa cơm hôm nay ."

 

"À, ." Trần Giao Giao chợt hiểu , thở dài : "Tiểu Tiểu sắp đến tuổi cập kê , chẳng tính toán sớm ? Ta hỏi qua tổ mẫu , nhà họ Bành khá , cũng thấy . Nha đầu Tiểu Tiểu đó... về sẽ hỏi ý nàng ."

 

Nàng vươn tay kéo vạt áo n.g.ự.c Ngưu Nhị, ghé sát : "Chàng cũng để tâm một chút, nha đầu nhỏ mà tìm nhà nào tính tình , cái tính của nàng , luôn sợ nàng chịu thiệt thòi."

 

Ngưu Nhị khẽ đáp một tiếng, : "Có thể thấy nàng lúc đầu cũng ghét bỏ lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-147-mon-do-choi-ky-la.html.]

 

Trần Giao Giao gì, duỗi chân kẹp giữa bắp chân , tự tìm một tư thế thoải mái, mệt mỏi : "Ngủ thôi, mai còn dậy sớm."

 

Ngưu Nhị thở dài, ôm chặt nàng hơn một chút, vẫn : "Những điều đều rõ. Kỳ thực nàng thể chấp thuận, cũng khá bất ngờ, dù thì lúc đó nào gì."

 

"Vậy mà vẫn đợi?"

 

"Ta cũng do dự lâu. Kỳ thực sợ nàng chê , nhưng nghĩ nàng như , nên vẫn lấy hết dũng khí mà ."

 

"Dù cũng hối hận." Mặt nàng đỏ bừng, may mà trong đêm Ngưu Nhị thấy, nàng dứt khoát cũng bạo dạn hơn một chút: "Sau đừng khiến hối hận là ."

 

"Sẽ ngày đó ." Ngưu Nhị siết chặt nàng lòng.

 

Sáng hôm , trời hửng sáng nàng thấy tiếng động bên ngoài. Còn kịp lên tiếng, Ngưu Nhị bên cạnh bật dậy.

 

"Tổ mẫu và tỉnh ." Trần Giao Giao cũng dậy.

 

Ngưu Nhị vươn tay lấy quần áo từ ghế, "Ưm" một tiếng hỏi: "Nàng ngủ thêm chút nữa ?"

 

"Không ngủ nữa, giúp các tẩu tẩu cơm."

 

"Được." Ngưu Nhị mặc quần áo, : "Nửa đêm tuyết rơi , quét tuyết."

 

"Đi ." Nàng rời giường hết gấp chăn màn, khỏi cửa liền thấy ống khói nhà bếp bốc lên khói trắng.

 

Tuyết trong sân dày lắm, bên ngoài cổng Trình Đại Cường mấy đang dùng xẻng hất đống tuyết dồn ngoài tường rào.

 

Nàng chỉnh vạt áo hở gió, định bếp thì thấy Lưu Nhị Hồng mặc áo bông dày cộp, bưng chậu từ bên ngoài , : "Trong bếp nước nóng, mau rửa mặt ."

 

"Vâng." Nàng đáp.

 

Ở nhà, bọn họ đều dùng khăn vải và cành liễu để chải răng, ở nhà họ Trình tự nhiên những thứ đó, Trần Giao Giao khi rửa mặt chỉ dùng ngón tay lau sơ qua một chút mới bếp giúp đỡ.

 

Trong nồi đang hầm cháo kê đậu, Lý Minh Ngọc đang thái bắp cải, thấy nàng rửa mặt xong mới hỏi: "Giao Giao ăn bánh từ bột kê loại thêm bột đậu?"

 

"Sao cũng ." Nàng liếc , : "Để tráng bánh ."

 

"Được." Lý Minh Ngọc chỉ cái chậu giá phía : "Muội múc hai bát bột kê, một bát bột mì trắng, múc thêm ba bát bột đậu. Bột đều ở mấy cái chum dựa tường kìa."

 

Bát nhà họ Trình còn lớn hơn bát nhà nàng một chút, Trần Giao Giao theo lời tẩu tẩu múc sáu bát, dùng tay trộn bột đều dùng nước sôi từ trong nồi đổ nhào bột.

 

Lý Minh Ngọc thấy nàng việc nhanh nhẹn, khen ngợi: "Muội việc nhanh nhẹn hơn nhiều."

 

Trần Giao Giao khẽ một tiếng, bất đắc dĩ : "Không còn cách nào khác, phụ mẫu mất sớm, cùng gia đình đều dựa ."

 

Lý Minh Ngọc tự nhiên cũng thế của nàng, cũng vô cùng xót xa, an ủi : "Chuyện cũ đều qua . Sau cùng Ngưu Nhị sống qua ngày, nhất định sẽ đối với ." Nói còn ghé sát nàng nhỏ giọng: "Ngưu Nhị tính cách giống như phụ và gia gia bọn họ, sẽ đ.á.n.h phụ nữ, cũng sẽ hành hạ khác, ngày tháng của còn ở phía ..."

 

"Vâng." Nàng gật đầu.

 

Cơm còn nấu xong, mấy đứa trẻ nhà họ Trình chạy đến. Trần Giao Giao thấy bọn chúng đang chơi gì đó ngoài sân, tò mò vén rèm lên một cái, liền thấy chúng đang đá một thứ gì đó.

 

Lý Minh Ngọc giải thích: "Là bong bóng heo, thổi căng lên cho bọn trẻ chơi đấy."

 

"Ta thấy bao giờ."

 

"Trong thôn ít nuôi heo, quả thực thường thấy, cũng là khi gả về đây mới ."

 

"Bên thôn nuôi heo nhiều ?"

 

"Không nhiều, nuôi cũng là để g.i.ế.c mổ bán dịp Tết, nhà ăn chẳng bao nhiêu."

 

Nàng gật đầu, gì nữa.

 

 

Loading...