Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 180: Mưa thu, Ngưu Nhị về nhà ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:08
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vỏ dưa chuột và hạt bên trong lúc già, nhưng vẫn ăn , chỉ là còn mềm và thơm như .
Trong chợ, những bán rau cũng đông, các nàng bày hàng riêng rẽ mà cứ ba năm tụm cạnh , tiện thể hàn huyên trò chuyện.
Phương Tiểu Đào cách các nàng hai sạp hàng, giờ đây chợ đang ồn ào, Hứa Hồng Mai cũng sợ lời khác thấy, liền nhỏ giọng hỏi: “Nhà cô xây nhà Ngưu Nhị đến giúp ?”
“Không rõ.” Nàng lắc đầu: “Việc xem ý Ngưu Nhị. Nếu xây ngay khi thu hoạch mùa thu... trong thôn chắc chắn sẽ ai . nếu là cuối năm... thì e rằng vẫn nhiều . Nhà cô đàn ông, trong thôn cũng trông cậy nhà cô giúp đỡ gì. Xây nhà dù cũng mệt nhọc, ai vì một bữa cơm mà chịu tội đó chứ.”
“Căn nhà đó nếu kéo đến sang năm e là thật sự xây .”
“Đã sập bao lâu chứ, bức tường thì vẻ sập, nhưng đoán cũng dùng nữa.” Trần Giao Giao thở dài, dù thừa nhận, nhưng trong nhà đàn ông thật sự bất tiện.
Trứng gà như thường lệ là thứ bán hết đầu tiên, túi tiền nặng trịch giắt trong lòng, cộm rõ ràng.
Ban đầu Trần Tiểu bực bội vì nuôi nhiều gà như , đặc biệt là khi Trần Bình bỏ mặc quản nữa. giờ đây, khi bán tiền, những ngày tháng vất vả hồi báo rõ rệt, nụ mặt nàng cũng thể che giấu nữa...
Lứa thỏ thứ tư trong nhà cũng lớn, thỏ nuôi lâu ngày tính hoang dã sẽ nhạt , giờ đây khi nàng vuốt ve bụng chúng, chúng thậm chí còn tránh né.
Lúa trong ruộng năm nay nắng gắt, bông lúa căng mẩy như mấy năm , giờ đây khi thu, nước dâng lên nhiều.
Suốt ngày âm u, đêm lén lút đổ mưa suốt, ban ngày thì mưa phùn lất phất, liên tục bảy tám ngày lấy một ngày nắng ráo.
Trời âm u tối nhanh, nàng giường mơ màng ngủ, chợt bên ngoài chuyện, nàng buồn ngủ quá cũng tỉnh, cho đến khi cửa sân đập, lúc mới giật tỉnh giấc.
Ngây một lát nhanh chóng khỏi nhà, về phía cửa hỏi: “Ngưu Nhị đó ?”
“Là .” Giọng từ ngoài cửa vọng .
Trần Giao Giao , nàng thấy giọng của Trần Chí Hùng và vài khác, lúc ngủ mơ màng nên nhớ .
Ngưu Nhị lưng cõng một cái giỏ, đội nón lá.
Nàng đưa tay chạm , xác định Ngưu Nhị ướt sũng mới vội : “Huynh nhà tìm quần áo , nấu nước và cơm cho .”
“Đừng phiền phức .” Ngưu Nhị : “Ta ăn hai cái bánh màn thầu đường .”
“Sao .” Nàng ngay bếp.
Ngưu Nhị cản nữa, cõng đồ nhà.
Trần Giao Giao cầm đèn dầu hậu viện, cái lò sưởi trong nhà củi, nàng xách một giỏ củi, hái một nắm hành và một quả dưa chuột.
Trong nồi lúc đang đun nước, nàng đốt lò sưởi cho ấm, vài cái mới bếp nấu cơm.
Trong nhà gà nhiều trứng cũng nhiều, nàng hề tiếc, lấy mười lăm quả, múc hai bát bột mì bánh nướng.
Nước trong nồi nóng nhanh, nàng bưng một chậu cho lau rửa.
Nàng nhúng bột mì, rửa sạch dưa chuột thái miếng, cho dầu chảo xào, thêm nước, muối đun sôi, đ.á.n.h tan một quả trứng trứng hoa.
Dưa chuột tươi nhanh chín, nàng cho thêm một nắm hành lá nêm gia vị.
Ngưu Nhị tắm rửa nhanh, lâu theo mùi thơm mà tới.
Trong bếp cũng lạnh, bưng lò sưởi , ngáp bếp lửa sưởi ấm và sấy tóc.
Trần Giao Giao múc canh trong nồi , xào thêm một đĩa trứng.
Chẳng mấy chốc Ngưu Nhị ăn hết ba miếng bánh và nửa bát canh.
Nàng thấy buồn , hỏi: “Không đói ?”
“Giờ muộn, cũng đói đặc biệt, thể chịu .”
“Ăn thêm trứng .”
Trứng nhiều dầu và hành lá, ăn thơm, Ngưu Nhị gắp một đũa ngừng .
Hắn ăn nhanh, Trần Giao Giao nướng một cái ăn một cái, bộ dạng ăn ngấu nghiến khiến nàng đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-180-mua-thu-nguu-nhi-ve-nha.html.]
Một đĩa trứng, một bát canh lớn, bảy tám cái bánh bụng, Ngưu Nhị mắt mơ màng, dùng miếng bánh cuối cùng lau hết dầu trong đĩa, lúc mới như sực nhớ điều gì mà : “Ta quên chừa cho nàng .”
“Tối ăn cơm .” Nàng bắt đầu giục: “Huynh ngủ , sẽ đến ngay.”
Ngưu Nhị gật đầu, dậy rời .
Từ bếp , trời đổ mưa, trong nhà lò sưởi tắt, Ngưu Nhị ngủ say khò khò...
-
Ngày hôm , trời vẫn âm u, mưa nhỏ vẫn rơi, Ngưu Nhị vẻ gì là tỉnh giấc, Trần Giao Giao cho gà thỏ ăn xong, lúc mới từ từ bếp cơm.
Sáng nàng như thường lệ nấu cháo rau dại, xào thêm một đĩa trứng.
Trứng khỏi chảo Ngưu Nhị bước , ở cửa ngửi một lúc mùi thơm mới từ từ rửa mặt.
Lúc ăn cơm nàng mới hỏi: “Sao các về cùng ?”
“Hết việc , các sư phụ đều về , ở huyện thêm ít việc vặt khác, tìm nữa thì theo họ về thôi.”
“Không cả.” Nàng : “Năm nay trong nhà cũng kiếm ít.”
Ngưu Nhị , sáng nay hậu viện một chuyến, gà và thỏ đều nuôi .
“Năm nuôi ít gà thôi.” Hắn .
“Vì chứ? Gà đang lúc đẻ trứng, g.i.ế.c thì đáng tiếc lắm.”
“Nàng gầy .” Hắn : “Gầy nhiều.”
“Cũng tạm thôi mà.” Nàng sờ mặt , sắc mặt của nàng so với đa trong thôn vẫn hơn nhiều.
Ngưu Nhị cũng khuyên nữa, khá cứng rắn : “Vẫn như năm ngoái, nuôi năm con thôi là đủ , trong nhà còn nuôi thỏ nữa, nuôi nhiều quá cũng chăm sóc xuể.”
Nhắc đến thỏ, Trần Giao Giao cũng : “Nếu cứ đẻ tiếp thế , chuồng trong nhà sẽ sớm đủ chỗ. Làm đây? Bán thỏ ?”
“Trong trấn quán rượu nhỏ, đến lúc đó sẽ hỏi xem họ thu mua .”
“Thỏ bán một , ba con bán hai mươi lăm đồng, lứa thứ hai bốn con bán hai mươi đồng.”
“Đáng giá tiền đó, nàng nuôi .”
Được khen, Trần Giao Giao cũng vui mừng, lời cũng nhiều hơn: “Ta một ngày cho ăn bốn năm , cho ăn siêng năng.”
Ngưu Nhị , : “Thỏ dễ nuôi hơn gà, nàng cũng đỡ vất vả hơn.”
Mèo con Kute
“Ta vốn nghĩ là nuôi thỏ sẽ ngoài nữa, hai chúng cùng lo việc nhà, nhưng khi bán thì thấy cũng dễ bán lắm.”
“Đợi hỏi rõ tình hình trong trấn .” Hắn : “Huyện quá xa, trong trấn quán rượu lớn, việc ăn cũng bình thường, nếu thật sự mang đến quán rượu, giá cả sẽ rẻ.”
“Rẻ đến mức nào?”
“Mười đồng... cũng gần như , nếu chúng tự bán, nuôi nhiều quá thì ngày nào cũng , cũng mệt.”
“Làm thành thịt khô , thời gian cất giữ cũng lâu hơn.”
“Ăn như thơm bằng thịt tươi.”
“Vậy thì cứ giữ mà bán từ từ, dù chúng đất ít, cứ coi như là nuôi để lương thực dự trữ cho , thấy thỏ dễ nuôi, nuôi bán, chỉ cần trong nhà lương thực, việc ruộng đất chúng cứ từ từ , cũng đừng tự ép quá.”
“Được.” Ngưu Nhị gật đầu: “Đợi trời quang, sẽ đến trấn hỏi thăm việc đưa củi, sẽ tranh thủ bán củi trong nhà.”
Mọi việc bàn bạc thỏa, Trần Giao Giao : “Ta nhắc với Phương Tiểu Đào chuyện mua lương thực, năm nay nhiều mưa, lúa mọc , nàng e là chỉ chịu bán lúa cũ thôi.”
Ngưu Nhị lắc đầu: “Lúa cũ của chúng từ năm đủ ăn cả năm , lúa cũ nhà nàng để lâu nữa sẽ ôi thiu mất.”
“Được.” Nàng gật đầu: “Vậy thì cứ tùy tình hình mà tính...”