Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 53: --- Tiểu thư Lâm có tâm tư riêng

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:56:49
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đợi chợ tan, những bán hết rau dại chỉ nàng và Tiền Vân.

 

Rau dại của Tiền Vân cũng nhặt sạch như của nàng, mang theo nhiều mà bán rẻ, cơ bản là mở chợ lâu bán hết.

 

Ngô Xuân Hoa chê mệt, rau dại trực tiếp đổ nửa đường.

 

Trần Xảo Diễm do dự một lúc cũng đổ , đường về cứ ủ rũ vui.

 

Trần Giao Giao cũng để ý nàng , đầu chuyện với Lưu thẩm.

 

Về đến thôn, đàn ông ở đầu thôn tụ tập một đống. Các nàng mới , Tứ gia gọi nàng một tiếng.

 

Trong lòng nàng kiên nhẫn nhưng vẫn đầu hỏi: "Tứ gia chuyện gì ?"

 

"Tứ gia hỏi ngươi một chút..."

 

Lời còn xong, Trần Chấn Cường cực kỳ vui cắt ngang y một câu: "Ngươi hỏi nó chuyện gì?"

 

Trưởng thôn cũng : "Lão Tứ, ngươi là trưởng bối thì đừng những lời nên ."

 

Trần Chấn Cường sa sầm mặt nàng: "Về nhà nghỉ ngơi , ở đây chuyện gì của ngươi."

 

Nàng đáp một tiếng, đợi nhà xong, đường về Lưu thẩm : "Tứ gia của ngươi thật là thể thống gì."

 

Trần Giao Giao một tiếng gì.

 

Trong sân phơi đầy cỏ gà, trong nồi bếp món cháo rau dại nấu xong. Nàng và Trần Tiểu mỗi ăn một bát lớn xong thì lên giường ngủ bù.

 

Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy tiếng động trong sân, xem thì phát hiện là Ngưu Khang Niên.

 

Ngưu Khang Niên ghế đẩu nhỏ, Trần Bình đang đan giỏ.

 

Y đến gần, khuôn mặt đen sạm nở nụ .

 

Trần Bình lưng về phía nàng, rõ biểu cảm.

 

Nàng qua, hỏi một câu: "Ngưu thúc đến đây?"

 

Trần Bình lập tức nàng, biểu cảm căng thẳng và bối rối cuối cùng cũng dịu một chút.

 

"Không việc gì , qua đây dạo. Nghe Bình Nhi khéo tay lắm, qua xem thử."

 

Trần Tiểu cũng đến, một câu: "Đại tỷ, chúng nên lên núi ."

 

Bây giờ mặt trời vẫn lặn, một chuyến lên núi xuống thời gian đủ.

 

"Ngưu thúc, chúng lên núi ." Nàng với Ngưu Khang Niên.

 

Ngưu Khang Niên lúc mới dậy, hai tay chắp lưng ngoài: "Đi , bữa khác đến."

 

Trần Giao Giao tùy ý đáp một tiếng.

 

Nghe y còn bữa khác, Trần Bình mắt đều trợn tròn, ngây ngốc, khá buồn .

 

Đợi khỏi cửa, xác nhận còn thấy tiếng chuyện nữa, Trần Bình lúc mới : "Lúc đang đan giỏ, y liền ."

 

“Muốn giảng hòa với Ngưu Nhị, vòng vo tìm đến nhà chúng đấy, đừng để ý. Hắn hỏi gì, nếu thì đáp hai câu, thì , hỏi nhiều quá thì đừng đáp lời, vài ngày nữa sẽ đến nữa .”

 

“Thật vô sỉ.” Trần Tiểu lườm nguýt mắng một câu.

 

“Ai bảo .” Nàng khẽ, lấy xẻng và gùi. “Bình nhi ?”

 

Trần Bình lắc đầu. “Cành liễu hôm qua hái về mà đan ngay sẽ khô mất.”

 

“Được, đóng cửa cho kín nhé.”

 

Nàng và Trần Tiểu khỏi nhà, đến đầu thôn, nào ngờ Ngưu Khang Niên cũng ở đó.

 

Hắn hai , hỏi: “Bình nhi ư?”

 

“Ta bảo dọn chuồng gà .” Nói xong, nàng vội vã rời .

 

Tiền Vân cũng đang cắt cỏ gà, thấy hai tới, : “Giao Giao, phiên chợ tới còn ?”

 

“Đi chứ, nhưng phiên chợ tới e là bán rau dại sẽ nhiều lên, sẽ bán nữa.”

 

“Không , bán rẻ một chút cũng kiếm tiền mà.”

 

“Phiên chợ tới, e là ở các thôn khác cũng bán, một gùi rau e chỉ bán hai ba văn, mang nặng nhọc lắm.”

 

Tiền Vân khẽ gì, e là nghĩ Trần Giao Giao đang giở trò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-53-tieu-thu-lam-co-tam-tu-rieng.html.]

 

Leo lên một đoạn đường, Trần Tiểu hỏi nàng: “Đại tỷ, chúng thật sự bán nữa ?”

 

“Không bán nữa, phiên chợ tới chắc chắn đầy rẫy bán rau dại, mà khách mua ở chợ cũng chỉ bấy nhiêu, hàng hóa nhiều thì sẽ mất giá, chúng mang cũng mệt .”

 

“Giờ chúng kiếm nhiều một chút mang về phơi khô, mùa đông xem bán rau khô .”

 

Mùa đông ở đây chỉ cải thảo, rau dại mùa hiếm, nhưng mùa đông chừng bán chạy.

 

“Vâng.” Trần Tiểu đáp một tiếng, cúi đầu đào rau dại.

 

Cỏ gà chỉ cần lá là gà ăn, nhưng rau dại , mùa ăn quá ngắn nên họ vẫn ưu tiên đào rau dại.

 

Mặt trời lặn, gió thổi qua mang theo lạnh se sắt, vô cùng dễ chịu.

 

Nàng đặt gùi xuống, leo lên cây bẻ cành khô.

 

Trần Tiểu leo lên một đoạn nữa, đợi khi cả hai gùi đầy thì mới thu dọn cành khô về.

 

Sau lưng cõng gùi, cành cây chỉ thể ôm trong lòng, xuống núi bất tiện, nàng dứt khoát đẩy thẳng xuống, đợi đến chân núi buộc .

 

Đi qua ruộng nhà Ngưu Nhị, liền thấy một mảng xanh um, lúa dài chừng hai ngón tay.

 

Cỏ trong ruộng cao bằng lúa, vài ngày nữa cũng nên đồng .

 

Về đến nhà, gà cho ăn, cháo rau dại cũng đang hầm trong nồi.

 

Ăn xong bữa, trời cũng sắp tối, họ liền hái rau dại.

 

Trần Bình nhà xí xong về : “Rau chúng trồng cũng lớn nhanh thật.”

 

“Ngày nào cũng tưới nước siêng năng như , lớn cho ?”

 

Trần Bình , hỏi nàng: “Đại tỷ, hành dại dầm muối năm ngoái của thím hai thơm thật, chúng cũng dầm một ít ?”

 

“Muối tốn kém lắm.” Trần Tiểu .

 

Người trong thôn ăn đều là muối thô, ngoài lúc việc thì đều ăn cháo và hồ, ngày thường dùng muối nhiều, dầm một hũ nhỏ, ước chừng hai mươi văn cũng đủ .

 

“Dầm một ít , ngày thường chúng ăn muối, dầm chút dưa muối ăn với cháo cũng .”

 

“Vậy mai chúng đào hành dại!”

 

“Trong nhà đủ muối, đợi phiên chợ tới bán giỏ, sẽ mua ít muối về chúng dầm.”

 

“Đại tỷ.” Trần Tiểu cũng gọi nàng một tiếng. “Trong nhà còn chút thịt...”

 

“Thèm ?” Nàng bật . “Trưa mai chúng nấu cơm trắng, xào dưa chuột ăn nhé, dưa chuột khô năm ngoái còn ăn hết .”

 

Mèo con Kute

“Vâng.” Trần Tiểu lúc mới vui vẻ.

 

Sáng hôm , mặt trời lên bao lâu thì trời âm u, lúc ruộng đồng đang cây trồng, một trận mưa xuống nghi ngờ gì là nhất.

 

Nàng thu dọn rau và cỏ gà phơi trong sân, Trần Bình xách rổ vội vã khỏi cửa.

 

“Đại tỷ, cắt ít cỏ gà về đây.”

 

“Đừng xa quá.” Nàng dặn dò một câu.

 

Trần Bình đáp một tiếng, chạy .

 

Lúa đổ nồi, nàng thấy tiếng gọi ở cửa, xem thì thấy là Lâm Tiểu Nương.

 

Lâm Tiểu Nương tay cầm hai quả trứng gà, : “Đã bao ngày , suýt nữa thì quên mất.”

 

Nàng bước tới, nhận lấy trứng, đùa cợt : “Thím quên, nhưng chẳng cũng mang trả ?”

 

“Nếu mà thật sự quên, chẳng mắng c.h.ế.t .” Lâm Tiểu Nương xoay ngoài.

 

Trần Giao Giao vội : “Làm gì , nhắc thím là mà...”

 

Đợi nhà, nàng mới cân nhắc quả trứng trong tay, thấy nhỏ hơn trứng bình thường một chút, nàng cũng gì, đặt rổ, nghĩ bụng nếu bán thì cùng lắm là tự ăn.

 

Trần Bình về nhanh, ném cỏ xong từ chuồng gà thì trời đổ mưa tầm tã.

 

Họ liền mang tất cả chậu và thùng trong nhà ngoài mái hiên hứng nước.

 

Nước mưa đục, cần đợi lắng xuống mới đổ chum nước.

 

Mưa đến gần trưa vẫn dấu hiệu tạnh, Trần Tiểu sớm bếp.

 

 

Loading...