Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 62: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:56:59
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nón lá
“Chuyện khi nào?” Giọng nàng quá đỗi kinh ngạc, dù chuyện nàng thật sự .
“Chính là lúc lật đất…” Trần Tiểu vẫn luôn lưng với nàng.
Nàng nhíu mày kéo Trần Tiểu dậy: “Nói rõ ràng cho .”
Trần Tiểu rũ mắt: “Tỷ hỏi Trần Bình chẳng sẽ .”
Trần Giao Giao xuống giường.
Trong căn phòng bên cạnh, Trần Bình đang ngủ say gọi dậy thì cả đều ngơ ngác.
Theo nàng nhà, liền thấy Trần Tiểu bên giường mắt đỏ hoe.
“Tiểu Tiểu ngươi từng bàn bạc với ông nội bà nội định bán nàng ?”
Trần Bình Trần Tiểu, vẫn thành thật gật đầu: “Bà nội nhắc đến.”
“Khi nào?”
“Chính là lúc lật đất, nàng ở nhà chịu việc. Bà nội và ông nội hỏi riêng, liền thành thật . Bà nội thấy nhị tỷ… nên mới ý đó.”
“Chuyện ngươi với ?”
Nàng cũng tính là tức giận, chủ yếu vẫn là bất ngờ, dù đây dáng vẻ của Trần Tiểu như , chỉ thể là nền giáo d.ụ.c nàng nhận đây cho phép nàng ý nghĩ đó…
“Ta đồng ý, hơn nữa cũng đại tỷ sẽ đồng ý .”
“Nếu đồng ý thì ngươi cũng sẽ đồng ý ?”
Trần Bình lên tiếng xem như ngầm thừa nhận.
Trần Tiểu tủi đến nỗi nước mắt cứ thế tuôn rơi, chằm chằm Trần Bình tố cáo: “Ngươi và bà nội bọn họ thật nhẫn tâm…”
Trần Bình nhíu mày: “Ta đồng ý, hơn nữa, đây bộ dạng của ngươi như , ai chịu nổi ngươi? Nhà nào trong thôn là thật sự giàu ? Ngươi ăn nhiều mà chẳng chịu việc, nghĩ đến vấn đề của chính ?”
Trần Tiểu nữa, chỉ vẫn tủi .
Trần Giao Giao thấu điều đó, cảm thấy vẫn cần chuyện t.ử tế với nàng: “Ông nội bà nội ý đó là đúng, nhưng đây ngươi cũng thật sự .”
“Một gia đình chỉ tương trợ lẫn thì cuộc sống mới càng ngày càng ngươi hiểu ?”
Trần Bình lạnh mặt: “Nếu ngươi như bây giờ thì sẽ nhận ngươi là nhị tỷ. Nếu ngươi vẫn như đây, sẽ nhận ngươi.”
“Đại tỷ.” Hắn Trần Giao Giao: “Có một câu tỷ đúng, nàng là phiền phức của , nhưng một phiền phức như .”
Trần Tiểu c.ắ.n môi vẫn dám cãi như đây, chỉ : “Biết .”
Mèo con Kute
Đợi Trần Bình khỏi cửa.
Trần Giao Giao hỏi nàng: “Sao ngươi chuyện bọn họ bán ngươi ?”
“Hôm đó nhốt ngoài cửa tìm nhị thẩm, lúc ở trong sân thì thấy bọn họ chuyện …”
“Thôi .” Nàng cũng lời an ủi nào, “Trước đây ngươi quả thật lòng , nhưng thích ngươi của bây giờ.”
“Trước đây sai thì . Còn về phần ông nội và bà nội… đừng để tâm đến bọn họ.”
Trần Tiểu “Ừm” một tiếng, lưng với nàng ngủ.
Một giấc tỉnh dậy Trần Bình đang bận rộn đan sọt. Trần Tiểu trong sân, nàng ngó hai cái hỏi: “Nhị ngươi ?”
“Đến vườn rau phía .”
Nàng vệ sinh thì thấy Trần Tiểu đang nhổ cỏ cho vườn rau.
Rau xanh lớn lắm , thể ăn .
Từ nhà xí , nàng : “Tối nay nấu cháo xào rau xanh .”
Trần Tiểu đáp một tiếng hỏi: “Có lên núi ?”
“Đi xem thử , tiện thể xem ruộng đất nữa, cũng đến lúc nhổ cỏ , đoán chừng mọc lên .”
Hai chuyện như thường lệ, cứ như chuyện vui buổi trưa từng xảy .
Đợi thêm một lát, mặt trời cuối cùng cũng còn gay gắt như nữa thì hai liền cõng gùi cửa.
Mẹ con Phương Tiểu Đào còn ở đó, cho đến khi khỏi thôn cũng thấy bóng .
Trần Tiểu khó hiểu hỏi: “Bọn họ chạy ?”
“Chạy chứ, xa nhất cũng chỉ đến trấn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-62.html.]
“Đến trấn thì sống đây?”
“Ta .” Trần Giao Giao đồng.
Cỏ mọc , mấy ngày tới đoán chừng xuống đồng.
Ngưu Nhị núi đang đốn cây, Trần Giao Giao ở phía chằm chằm, chỉ cảm thấy thật sự lợi hại, cây to bằng bắp đùi mà chỉ chừng mười nhát rìu là xong. Còn nhớ năm ngoái đốn cây, một cây thôi mà họ vất vả cả buổi sáng, đôi khi cả buổi sáng cũng chắc xong.
Rau dại núi mọc ít, ngọn núi của nhà họ Trần nối liền với những ngọn núi khác, qua trông như một dải trường long xanh biếc.
"Đại tỷ..." Trần Tiểu khẽ gọi nàng một tiếng.
"Có chuyện gì?"
"Rắn..." Giọng nàng run rẩy, men theo hướng ngón tay nàng chỉ, Trần Giao Giao quả nhiên thấy một con rắn đen treo cây.
Nàng thể phân biệt thứ độc nhưng cũng thấy da đầu tê dại.
Con rắn ở gần họ, lúc thẳng , dáng vẻ như đang chuẩn săn mồi.
Trần Tiểu cứ run rẩy, nắm chặt cánh tay nàng đến mức đau buốt.
Nàng nhịn "xì" một tiếng: "Muội nhẹ tay thôi..."
Đáng tiếc Trần Tiểu sớm sợ ngây , căn bản thấy gì.
Khi hai đang lúc hoang mang, Ngưu Nhị bước tới.
"Có chuyện gì ?"
Trần Tiểu run rẩy chỉ tay về phía cái cây, theo cũng giật , vội vàng dặn dò: "Tuyệt đối đừng nhúc nhích."
Hắn mới bước một bước, mục tiêu của con rắn chuyển sang .
Ngưu Nhị căng thẳng chằm chằm, chân lùi một bước thì con rắn đột nhiên lao tới vồ .
Trần Giao Giao giật , may mắn là Ngưu Nhị , con rắn lướt qua cánh tay rơi xuống đất, nhanh biến mất dạng.
"Trong núi thỉnh thoảng rắn, cẩn thận một chút."
"Đó là rắn độc ?"
"Là rắn độc, may mà ."
Nàng một trận kinh hãi, đôi mắt tự chủ quanh, luôn cảm giác sống lưng ớn lạnh, sởn gai ốc.
Thấy nàng quả thật sợ hãi, Ngưu Nhị bèn : "Ngày mai đưa củi, lúc đó sẽ mua ít hùng hoàng về cho các mang theo để phòng rắn."
"Đắt ?"
Ngưu Nhị lắc đầu: "Ngày mai sẽ hỏi thử, chắc là đắt lắm."
"Chàng cứ hỏi thử , nếu đắt thì thôi, đắt thì mua nhiều một chút, chúng đều mang theo . Chàng cũng thường xuyên lên núi đốn cây, phòng một chút vẫn hơn."
"Được." Ngưu Nhị nàng, ánh mắt mang theo ý .
Có Trần Tiểu ở bên cạnh nên cũng tiện chằm chằm một cách công khai, tiên quanh một lúc để chắc chắn còn rắn nữa mới : "Các cứ đào , khu còn rắn ."
Biến cố khiến hai đều sợ hãi thôi, may mắn là một lúc thì hồn.
Đào xong rau dại, Ngưu Nhị cũng kéo gỗ xuống núi.
Hắn sức lực lớn, nhưng cây dù cũng nặng, nàng và Trần Tiểu cũng giúp kéo, về đến thôn cả ba đều mệt mỏi rã rời.
Ngưu Nhị đẩy cửa , nàng : "Muội đợi một chút."
Nói nhà, cây gỗ vứt đất cũng chẳng quan tâm.
Hắn nhanh, tay cầm một chiếc nón lá.
"Ta dùng cỏ bện thành, cũng giống như bện rổ , đội thử xem."
Trần Giao Giao lập tức đội lên, ánh mặt trời chói chang cao tức thì che khuất.
Đội nón lá tuy vẫn còn nóng, nhưng trong lòng nàng vui sướng khôn tả.
"Đa tạ."
Ngưu Nhị lắc đầu, thấy nàng vui cũng vui lây, dặn dò: "Các cũng mệt , về nhà nghỉ ngơi một lát ."
Nàng gật đầu, khi vẫn hỏi: "Chàng định cái để kiếm tiền ư?"
Ngưu Nhị nhanh chóng phản ứng , lắc đầu: "Muội cứ để Bình nhi , ."
"Vậy chúng về đây." Nàng chút vui vẻ .