Xuyên Không Mang Theo Dụng Cụ Y Tế Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:39:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe cuối cùng cũng chịu hứa, cô đợi , Mẫn Duyệt thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

Như một con mèo nhỏ vỗ về, cô rúc lòng : "Không ?"

Cảm nhận làn da mềm mại tay, trả lời: "Không , đó là trách nhiệm vai , thể thoái thác."

Hạ Mẫn Duyệt ngẩng đầu lên: "Vậy đây là cuối, ?"

Mẫn Khải Hàng cô, vài giây , gật đầu: "Được."

Từ nay, còn chỉ là của riêng nữa. Phía cô, ngày đêm mong nhớ. Vẫn còn nhiều cách để cống hiến cho xã hội.

Không thể tham lam quá, lập hai công trạng lớn, là đủ .

Đối với phụ nữ, khi đối diện với đàn ông mà họ yêu thương nhất, dù khó chịu tức giận đến , chỉ cần dỗ dành một chút là họ sẽ mềm lòng.

Giống như lúc , dù con đường phía đầy khó khăn, Hạ Mẫn Duyệt vẫn buộc chấp nhận.

Không nghĩ quá nhiều về tương lai, chỉ mong mỗi ngày đều bình yên: "Mẫn Khải Hàng, tại lúc nãy cần em?"

Mẫn Khải Hàng : "Người , nếu tất cả, sẽ trân trọng. Vì giữ một chút."

Anh đưa trán chạm trán cô: "Như thế, Mẫn Duyệt sẽ luôn nhớ đến , chờ về, sẽ những kẻ ý đồ dụ dỗ."

Hạ Mẫn Duyệt ói máu. Lý do ? Vậy mà hợp lý đến c.h.ế.t tiệt!

Cô liền nhéo mạnh eo : "Lý do đó để em mới đúng chứ. Khi ở ngoài, bất kể gì, nhớ rằng là của em. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều là của em. Không liếc mắt đưa tình với bất kỳ ai, cũng va chạm cơ thể, thậm chí cả vạt áo cũng phép!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-207.html.]

Mẫn Khải Hàng kéo cô lòng: "Được, tất cả đều là của Mẫn Duyệt, bộ. Yên tâm, phụ nữ nào cả, là đàn ông!"

Đi săn trộm trong rừng, buôn lậu s.ú.n.g ống, lấy phụ nữ?

Hạ Mẫn Duyệt thở dài, trong lòng còn nhiều điều hỏi, nhưng cô hiểu, đây là bí mật quốc gia. Mẫn Khải Hàng kỷ luật của , cô thể khiến khó xử, nên đành nén hết những thắc mắc lòng.

Một lúc , Mẫn Khải Hàng : "Trời sắp sáng , về ngủ ?"

Một gương mặt tội nghiệp , hỏi: "Em thể về ? Em ngủ ở đây."

Mẫn Khải Hàng véo má cô: "Không sợ ông nội thấy ?"

Hạ Mẫn Duyệt nghĩ một lúc, cô là con gái, mặt lớn vẫn nên giữ chút thể diện: "Vậy theo em căn nhà nhỏ , nếu ông nội hỏi, em sẽ tự nửa đêm chạy đến tìm em."

Mẫn Khải Hàng nghẹn lời. Cô gái nhỏ thật là lém lỉnh, bắt chịu tội?

"Giường ở đấy nhỏ lắm!" Anh , kéo chăn đắp lên cô: "Ngoài trời đang mưa, em cứ ngủ yên , sáng mai sẽ lo việc đối phó với , sẽ chịu trách nhiệm."

Nghe lời cam đoan của Mẫn Khải Hàng, Hạ Mẫn Duyệt yên tâm hẳn.

Sau một đêm ồn ào, cô thật sự mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô ngáp dài: “Được , em ngủ đây.”

Cô cứ nghĩ rằng đầu tiên ngủ chung sẽ khiến cô phấn khích đến mức ngủ .

ngờ, chỉ cần bên cạnh, cô cảm thấy yên lòng đến thế, chẳng mấy chốc chìm giấc mơ ngọt ngào.

Tiếng thở đều vang lên bên tai, Mẫn Khải Hàng chống một tay cô gái nhỏ đang ngủ cạnh . Cô ngủ thật yên bình, chẳng chút phòng , và thật xinh khiến khác động lòng.

Loading...