và Hạ Vũ giằng co thành một đống.
  đúng như hệ thống hướng dẫn: giật tóc, tát, đè xuống đất mà đánh.
Có  định kéo  ,   đầu — là Trình Húc.
 lập tức phụng phịu, chỉ  váy: “Trình Húc! Váy của em!”
Anh khẽ xoa đầu : “Không , mua cho em cái khác.”
Trời ơi, âm thanh thiên thần.
Sáu chữ đơn giản mà ngọt ngào đến tận tim gan.
Hạ Vũ còn định nổi điên, nhưng  bảo vệ do Tần Trinh gọi tới lôi  ngoài.
“Em  về nhà!”  vội kéo Trình Húc, mong váy còn kịp đem  giặt khô.
Kết quả là, hấp tấp  ăn  đậu phụ nóng.
Vì  quen  giày cao gót,  trẹo chân một cú đau điếng.
May là Trình Húc đỡ kịp, nếu    ngã sõng soài.
“Không  chứ?” Trình Húc lo lắng, đỡ   lên ghế: “Chạy nhanh thế  gì?”
“Em sợ muộn quá thì  tẩy  vết bẩn nữa.”  nhăn mặt.
Anh nửa quỳ quan sát cổ chân , thở dài: “Không    là sẽ mua cái khác  ?”
“Không giống  !”   chắc nịch, “Đây là cái đầu tiên  mua cho em đó! Em  trân trọng!”
Ánh mắt   từ chân  lên mặt , sững  vài giây,  khẽ ho một tiếng, mặt  ửng đỏ: “Biết .”
“Còn   ?”
  định  “”, hệ thống  chen : 【Không .】
: 【…Em thấy em  .】
Hệ thống: 【Không,  . Theo tính cách cũ, cô chính là   nổi.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nu-phu-phan-dien-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-11.html.]
 đau đầu: 【Đừng lặp  nữa, sư phụ,  chóng mặt .】
 còn  nghĩ  cách đối phó, do dự  Trình Húc.
Anh như    định  gì, xoay lưng : “Lên ,  cõng em.”
 ngẩn   tấm lưng rộng , theo phản xạ choàng tay qua cổ .
Trình Húc đỡ  lên, bước chân vững vàng.
Sự ồn ào của biệt thự dần lùi xa, cả hai chúng  đều im lặng.
“Trình Húc.”  lên tiếng phá tan im ắng, “Anh  thấy em phiền, rắc rối, khó chiều ?”
Anh bật : “Dĩ nhiên là .”
 định véo tai  thì   tiếp,
“ em  cần tự trách.
“Nếu  đáp ứng  yêu cầu của em, là  của .
Trà Đá Dịch Quán
“Không  của em.”
Trời đất ơi.
Tim  đập nhanh như  nổ tung.
 thì bối rối tim đập thình thịch, còn Trình Húc vẫn bình thản, cõng  đến xe, mở cửa ghế phụ, nhẹ nhàng đặt  .
Anh cúi  cài dây an  cho , lúc định  dậy  hỏi:
“ . Giờ em  thích Tần Trinh nữa đúng ?”
“Hả?”   hồn, vội đáp, “Không thích, em  thích  .”
Nghe , Trình Húc như thở phào nhẹ nhõm, rút   khỏi xe.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của  như cũng dịu dàng hơn, giọng  cũng như phủ ánh trăng, mê hoặc lòng .
Anh :
“Thế thì .”